Quyển 17 - Chương 18: Công lược thái giám
Quyển 17 - Chương 18: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 18: Công lược thái giám
Sức sống?
Phong Quang âm thầm chửi rủa người đàn ông này trong lòng bảy, tám lần, cô thế này mà gọi là tràn đầy sức sống à? Đây là chạy trốn đấy có được không?
Cô cắn răng mắng:
"Chẳng phải tại chó của ngươi hay sao!"
Phong Quang hoàn toàn không ý thức được không khí an tĩnh đầy quỷ dị vào giờ phút này.
"Hổ Giảo ư?"
Hắn nhìn Hồ Giảo ngoan ngoãn ngồi đó,"Chẳng phải nó rất nghe lời hay sao?"
Thân mình hắn gầy gò, hôm nay không mặc bạch y nữa mà mặc trường bào màu tối viền kim tuyến, vừa trang nghiêm lại vừa có khí chất nho nhã của thư sinh, hoàn toàn không giống một kẻ yếu ớt tí nào, đẹp thì đẹp thật, nhưng lúc này Phong
Quang lại hoàn toàn không bị sắc đẹp của hắn làm cho mê muội.
Cô nói với vẻ không hề tức giận:
"Nó chẳng ngoan chút nào hết! Ngươi không nhìn thấy vừa rồi nó đuổi theo ta thế nào đâu!"
"Chẳng lẽ... Thái tử phi lại giấu đồ ăn gì?"
Sắc mặt Phong Quang cứng đờ ra trong giây lát, lại tiện đà cao giọng phủ nhận,"Ai bảo ta giấu đồ ăn chứ? Ngày nào ta cũng chỉ ăn đồ ngọt có hạn lượng thôi, còn lâu mới có chuyện ta tới phòng bếp trộm đồ ăn gì đó nhé!"
Rất có cảm giác... lạy ông tôi ở bụi này.
"Nếu đã như thế..."
Người đàn ông buồn rầu xoa cằm,"Nếu Thái tử phi không giấu đồ ăn, vậy sao Hổ Giảo lại cứ bám theo Thái tử phi không tha nhỉ?"
"Có lẽ là nó cảm thấy ta đẹp chăng?"
Cô đưa ra một đáp án không chắc chắn cho lắm.
Đúng thế, gương mặt cô xinh đẹp như hoa, ở trong cung này, không có một ai có thể sánh được với cô.
Ai naồ. hắn chỉ †5v ý liếc nhìn cô mât cái rầi nhếch môi =ườồi khẽ: "Thái tử phi cảm thấy, cô có đẹp được bằng ta không?"
Phong Quang sững sờ. Đầu tiên là cô ngẩn người một hồi lâu, cũng cảm thấy hắn nói không có gì sai cả, thật sự không thể phản bác rằng hắn chỉ là một gã đàn ông tự yêu bản thân mình, nhưng rất nhanh, cô lại nói đầy lý lẽ:
"Ngươi đẹp thì có ích lợi gì chứ? Chẳng lẽ Hổ Giảo là chó cái à?"
"Bẩm Thái tử phi."
Hắn nói rất nghiêm túc:
"Hổ Giảo quả thực là chó cái."
Phong Quang: "..."
Không... Nếu Hồ Giảo là chó cái thì tại sao lại lấy cho nó một cái tên nghe nam tính như thế chứ?
Xem ra tâm tình người đàn ông này đang rất tốt, khóe mắt nhướng lên, đẹp một cách nói không nên lời:
"Thái tử phi định ở trên tường cung bao lâu nữa thế?"
Bởi vì cô đứng ở trên tường nên hắn không thể không ngẩng đầu nhìn cô, nói thật, đã lâu lắm rồi hắn không được nếm cảm giác ngẩng đầu lên nhìn người khác.
Lúc nãy bị Hổ Giảo đuổi theo quá gắt gao nên cô không ý thức được mình là người sợ độ cao, giờ Hổ Giảo ngoan ngoãn ngồi đó, hoàn toàn không có tính đe dọa nữa, cô mới cảm thấy cả người đột nhiên mềm nhữn, từ từ ngồi xuống, hai tay giữ chặt ven tường, run run rẩy rẩy như thể có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào vậy.
Hắn lại nói:
"Thái tử phi hình như rất thích phong cảnh bên trên thì phải."
"Đương... đương nhiên rồi."
Bệnh sĩ hại chết thân, cô đáp đầy dối lòng:
"Đứng ở trên này không những nhìn được ra xa mà không khí cũng tươi mát hơi nhiều, bổn cung thường thưởng cảnh theo cách này"
Gió thổi làm một vạt váy của cô tung bay lên rồi rũ xuống ven tường, Hồ Giảo lập tức phóng lên sủa lên mấy tiếng muốn cắn góc váy rũ xuống đó. Phong Quang nhanh lẹ xách váy lên, Hổ Giảo liền thất bại.
Hồ Giảo thấy không cắn được, lại khôi phục trạng thái ngoan ngoãn ngồi xuống.
Con chó thối, thì ra nó vẫn đang chờ đợi thời cơ! Phong Quang nhìn người đàn ông kia bằng ánh mắt thâm thù đại hận,"Ngươi mau mang con chó đi đi!"
"Thái tử phi phải tin tưởng, Hồ Giảo đây là chỉ hơi nhiệt tình tí thôi, cũng không có ác ý gì."
"Ta không tin."
Cô lắc đầu, sắp khóc tới nơi:
"Đại ca à, hôm qua ta không nên nói sai, nói Thủy Trúc hiên của người là ổ chó, ta sai rồi, ta sai rồi đã được chưa hả!"