Quyển 17 - Chương 19: Công lược thái giám
Quyển 17 - Chương 19: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 19: Công lược thái giám
Nghe thấy Phong Quang gọi Thủy Trúc hiện của người đàn ông này là ổ chó, hai mắt Phi Ngọc trọn ngược, lại dọa đến trực tiếp ngất đi, còn may có Lưu Kỳ đứng ở bên cạnh đỡ lấy, nếu không nàng ta đã té ngã xuống mặt đất rồi.
Phong Quang cũng nhìn thấy Phi Ngọc đã ngất xỉu, cô nói đầy thương tiếc:
"Ngươi nhìn đi, nha hoàn của ta ngất xỉu rồi kia kìa, ta phải đưa nàng ta đi tìm thái y, ngươi hãy bảo con chó này nhanh đi đi."
Hắn cười khẽ đầy vui vẻ, giơ tay lên, nói nhẹ nhàng như gió nhẹ mây bay:
"Lưu Chi Huy Sứ, nếu Thái tử phi đã quan tâm tới nha hoàn của nàng ấy như thế, ngươi hãy rủ lòng thương, đưa nha hoàn đó tới Thái Y Viện đi thôi."
"Vâng, đại nhân..." Lưu Kỳ mang theo vẻ mặt phức tạp, đưa Phi Ngọc rời đi.
Người đàn ông lại cong môi cười:
"Thái tử phi, giờ người không cần lo lắng cho nha hoàn của mình nữa. Người không ngại thì tốt nhất cứ ở yên trên đó hít thở không khí mới mẻ, ngắm cảnh sắc nơi xa đi thôi."
Phong Quang đã hiểu thế nào gọi là vác đá nện vào chân mình, cô ngồi xổm trên tường cung đầy đau khổ, chợt bừng tỉnh nhớ tới một chuyện:
"Tên Lưu Kỳ kia gọi ngươi là đại nhân à?"
"Đúng thế"
"Họ của ngươi là gì?"
Hắn cười:
"Ta họ Tống."
Cô lắp bắp:
"Tống... Tống Vô Hà?"
"Tại hạ đúng là Tống Vô Hà."
Hắn hơi gật đầu, phong thái y như một công tử phong lưu.
Phong Quang nghẹn ngào không nói thành lời, cô cảm thấy tam quan của mình đã bị tổn thương sâu sắc, chẳng phải nói Tống Vô Hà là thái giám sao? Tại sao hắn chẳng giống thái giám chút nào, ngược lại lại giống một vị công tử nho nhã, nhẹ nhàng thế kia? Hơn nữa, hắn cũng không hề đàn bà, giọng cũng chẳng eo éo... Hắn thật sự là thái giám sao?
Phong Quang chìm vào trong nghỉ hoặc nặng nề, không ngờ, những người lần đầu tiên nhìn thấy Tống Vô Hà cũng sẽ lâm vào trạng thái rối rắm như thế này.
"Xem ra, thân phận của ta khiến Thái tử phi phải kinh ngạc rồi."
Tống Vô Hà nhẹ nhàng nói. Khi thấy cô trầm mặc như thế, hắn có thể đoán ngay ra cô đang suy nghĩ gì. Không phải là hắn có thuật đọc tâm gì đó mà mọi suy nghĩ của cô đều biểu hiện ra hết trên mặt, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.
"Tống."
Cô khẽ ho, vội vàng nuốt hai chữ "công công" vừa định nói ra miệng vào bụng, lại sửa lời,"Tống đại nhân à... Hôm nay ánh mặt trời đẹp thật đấy."
Tống Vô Hà ngẩng đầu nhìn vầng mặt trời chói chang, cũng cười nói:
"Đúng thế, hôm nay mặt trời đẹp thật."
"Nghe nói mấy ngày nay hoa sen ở hồ Mỹ Nhân nở rất đẹp, hay là hôm nào chúng ta cùng đi du hồ đi?"
Cô ngẩng đầu nhìn lên một góc 45 độ, như thể đang nói ngày mai chúng ta đi ăn cái gì đi vậy.
Mọi người vẫn luôn an tĩnh không khỏi trợn tròn mắt nhìn Phong Quang, bọn họ không chắc lắm chuyện vị Thái tử phi này có bị ngốc hay không nữa?
Tống Vô Hà xoa cằm:
"Tại sao Thái tử phi lại mời tại hạ đi du hồ?"
"Bởi vì nhìn Tống đại nhân, ta lại nhớ tới một câu."
"Ồ2"
Hắn hỏi với giọng điệu trêu đùa:
"Chẳng lẽ là trong đầm gì đẹp bằng sen, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn à?
"Là tương đáo huân phong tứ ngũ nguyệt, dã năng già khước mỹ nhân yêu(1)."
Ý châm chọc trong đôi mắt cười của Tống Vô Hà hơi dừng lại, trăm ngàn lần không ngờ rằng cô sẽ không giống với những người khác, cảm thán sự thật hắn không giống thái giám mà lại trực tiếp gọi hắn là mỹ nhân thế này. Trước giờ Tống Vô Hà cũng biết mình đẹp, nhưng giờ nghe được từ Thế nên, hắn cười nói một câu rất không có thành ý:
"Thái tử phi thật có tài."
"Bình thường thôi..."
Lần đầu tiên Phong Quang được người ta khen là có tài nên cũng cảm thấy hơi thẹn, sau đó dè dặt hỏi tiếp:
"Ta cảm thấy thế này... ngươi ngẩng đầu nói chuyện với ta chắc cũng mệt lắm, hay là chúng ta thương lượng một chút. Ngươi bảo chó của ngươi đi đi, ta lại khen ngươi thêm mấy câu nữa."
*x+*xx*xx*xx*x***
(1) Dịch: Gió tháng tư, tháng năm nhẹ thổi, cành hoa sen cao có thể che được eo của mỹ nhân.