Quyển 17 - Chương 20: Công lược thái giám
Quyển 17 - Chương 20: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 20: Công lược thái giám
Tống Vô Hà cũng không cho rằng mình là kẻ ấu trĩ, giờ cô vừa nói ra câu thương lượng kia, hắn lại có cảm giác ở trong mắt người khác, mình là một kẻ như thế.
Cũng là một trải nghiệm mới mẻ.
Vì thế, hắn lại giơ tay lên:
"Đưa Hồ Giảo đi đi."
"Vâng."
Một Cẩm Y Vệ tiến lên kéo Hồ Giảo đi nhưng không được, phải mấy người mới có thể kéo được nó đang rất không tình nguyện đi.
Phong Quang khẽ thở phào, cô lại tiếp tục thương lượng,"Còn nữa... Có thể nhờ ngươi nâng cái thang kia lên cho ta... để ta xuống dưới được không?"
Cây thang bị cô đạp đổ xuống đang nằm ngay bên chân hắn.
Hắn mỉm cười:
"Không thể."
".. Tại sao chứ?"
"Bởi vì mấy chuyện như dựng thang lên không phù hợp với phong thái của ta."
Phong Quang: "..."
Thế thì hắn cũng có thể bảo người khác làm giúp mà!
"Hay là thế này đi."
Hắn cười,"Thái tử phi nhảy xuống, người của tại hạ sẽ đón được cô."
"Ta không cần!"
Cô gần như từ chối ngay tức thì. Cô biết thừa, chờ đến khi cô nhảy xuống thì người của hắn sẽ lập tức tránh xa ra, vậy thì cô sẽ ngã thẳng xuống đất luôn.
Đôi mắt đẹp của hắn lộ ra sắc thái thương tâm:
"Thái tử phi không tin tưởng người của ta thế sao?"
Không phải không tin tưởng người của ngươi mà là không tin ngươi!
"Ta... Ta không tin tưởng vào cân nặng của mình."
Cô cười khô khốc, không dám nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng. nhưng cũng chỉ nghe trong một giới hạn nhất định. Cô hoàn toàn không có khái niệm vì về quyền lực chân chính và bản lĩnh của hắn. Nhưng hôm nay, cô đã cảm nhận được rồi, nhìn mà xem, dù gì cô cũng là một Thái tử phi, nhưng đám cung nữ, thái giám ở đây, trong tình huống Tống Vô Hà có mặt, không một kẻ nào dám đứng ra. Người của Đông Cung vốn phải nghe lệnh Bách Lý Mặc và Phong Quang, nhưng bọn họ lại đang sợ một người đàn ông không thuộc về Đông Cung, có thể thấy được sự uy nghiêm của hắn cao tới mức độ nào.
Tống Vô Hạ thở dài tiếc nuối:
"Xem ra Thái tử phi đúng là không tin tưởng tại hạ rồi."
Không đúng... Cô có tin hắn hay không thì quan trọng gì đâu chứ? Căn bản chẳng có gì quan trọng cả! Chẳng qua hắn cũng chỉ đang trêu đùa cô mà thôi.
Phong Quang cắn răng, cô đang lén lút nghĩ xem phải làm gì mới tốt thì Y Nhân lại đột nhiên vọt ra.
"Thái tử phi."
Y Nhân cúi đầu đứng ra, trong giọng nói của nàng ta có ẩn chứa một chút sợ hãi, nhưng nàng ta vẫn nói:
"Để nô tỳ nâng thang lên cho người, mong Thái tử phi đi xuống cẩn thận, đừng để bị thương tới mình."
Y Nhân cúi đầu nâng cây thang lên, nàng ta cảm nhận rõ ràng ánh mắt của Tống Vô Hà đang dừng trên người mình, nhưng nàng ta vẫn cố gắng giả bộ không phát hiện ra. Chờ đến khi dựng thẳng cây thang lên được rồi, nàng ta lại quy củ lùi ra sau một bước.
Lòng bàn tay Y Nhân đầy mồ hôi, cố nén cảm xúc xuống. Giờ phút này nàng ta đang vô cùng bội phục bản thân vì có dũng khí đứng ra như thế.
Phong Quang hoàn toàn không ngờ Y Nhân lại là người đứng ra giải vây giúp mình. Cô âm thầm ghi nhớ, quyết định sau này sẽ khuyên Thái tử, cho Y Nhân một danh phận tốt một chút.
Phong Quang đang định xuống thang thì Tống Vô Hà lại nhẹ nhàng giơ tay lên chạm vào, cây thang lại nghiêng sang bên cạnh, rơi xuống đất "Tại hạ không cẩn thận đụng đổ rồi, bây giờ phải làm sao đây?"
Mọi người im thin thít như thịt nấu đông.
Bả vai Phong Quang run rẩy, rốt cuộc không nhịn nổi nữa:
"Tống Vô Hài!"
Hắn lại cười như tắm mình trong gió xuân: