Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc (Dịch Full)

Chương 513 - Quyển 17 - Chương 21: Công Lược Thái Giám

Quyển 17 - Chương 21: Công lược thái giám Quyển 17 - Chương 21: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 21: Công lược thái giám

"Bổn cung ra lệnh cho ngươi, lúc ta nhảy xuống ngươi phải đón được ta, nếu để ta ngã hoặc thiếu mất một sợi lông bổn cung sẽ bắt ngươi hỏi tội!"

Vào giờ khắc này, Phong Quang phóng ra toàn bộ khí thế cả một đời để ra lệnh, làm cho người ta có cảm giác đẹp ghê người.

Tống Vô Hà nhướng mày cười hỏi:

"Thái tử phi đang ra lệnh cho tại hạ sao?"

"Đúng, bổn cung đang ra lệnh cho ngươi đấy."

Không khí nhất thời lâm vào im lặng quỷ dị.

Những người còn lại đều gục mặt xuống, tất cả người ở đây đều biết, ngoài Bệ hạ ra, không một ai dám ra lệnh với Tống Vô Hà cả.

Khi mọi người còn đang âm thầm suy đoán xem Tống Vô Hà có trực tiếp trở mặt hay không thì hắn lại cười đầy tươi tắn:

"Thái tử phi tin tưởng thần, tất nhiên là vinh hạnh của thần rồi."

"Tất nhiên rồi, ngươi nhìn đi, ở đây có bao nhiêu người như thế mà bổn cung lại chỉ chọn có mình ngươi, đương nhiên là do ta tin tưởng vào năng lực của Tống đại nhân rồi."

Phong Quang cũng cười:

"Tống đại nhân yên tâm, không tiếp được cũng chẳng sao, dù sao ta có ngã mà gãy chân thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì tới tình cảm mà ta dành cho Tống đại nhân cả."

Tình cảm? Tình cảm gì chứ?

Trong không khí bắt đầu nổi lên hương vị bát quái.

Phong Quang lại nói:

"Nếu ta thật sự bị ngã rồi bị thương tật gì đó, vì đề phòng Tống đại nhân tự trách mình, ta nhất định mỗi ngày sẽ đẩy xe lăn tới tìm Tống đại nhân tâm sự."

Nói cách khác, ngươi dám để ta xảy ra chuyện, ta sẽ làm phiền chết ngươi!

Tống Vô Hà híp mắt, khóe mắt nhẹ cong lên, dung mạo như tranh vẽ làm người ta nhất thời trầm mê, hắn hơi gật đầu:

"Thái tử phi có tấm lòng Bồ Tát, thật sự là khiến người ta phải kính nể. Thái tử phi đã yêu cầu, tất nhiên tại hạ cũng tận lực hoàn thành rồi." "Vậy tốt."

Phong Quang run rẩy đứng lên, trước khi nhảy xuống, cô lại lớn tiếng nói:

"Tống Vô Hà, nếu hôm nay ngươi tiếp được ta vững vàng ổn thỏa, ta sẽ dẫn ngươi đi du hồ, ta nói được thì làm được!"

"Chuyện du hồ..."

Hắn thật sự không có suy nghĩ gì, nhưng còn chưa đợi hắn nói xong thì cô đã thả người nhảy từ trên tường cung xuống.

Tống Vô Hà duỗi tay ra, cô rơi vào trong lòng hắn một cách ổn định và vững chắc, trọng lượng của cô với một người tập võ quanh năm mà nói thì chẳng đáng kể gì.

Hắn yên lặng ước lượng trọng lượng của cô một chút, chỉ cảm thấy nhẹ tới đáng sợ.

Phong Quang nhắm chặt hai mắt đầu tiên là hơi hé một con mắt ra, sau đó, hai mắt cô đều mở, nhìn Tống Vô Hà nói:

"Tống Vô Hà, ta biết ngay ngươi là người tốt mà!"

Người tốt ư?

Tống Vô Hà muốn bật cười thành tiếng, là kiểu cười châm chọc, hắn lạnh nhạt đáp:

"Nhận được sự khen ngợi của Thái tử phi, tại hạ thẹn không dám nhận."

"Ngươi không cần cảm thấy ngượng ngùng, ta khen người cũng tùy tiện lắm."

Cô thoát khỏi lồng ngực hắn, lại tùy ý nói tiếp:

"Tuy rằng tính ngươi hơi xấu một chút, nhưng quả thực cũng không dùng thủ đoạn nhỏ để hại ta."

Tống Vô Hà đáp:

"Thái tử phi hiểu lầm rồi, sao tại hạ có thể dùng thủ đoạn nhỏ để hại người được chứ?"

Trước giờ hắn đều dùng thủ đoạn lớn cả.

"Ta thật sự không hiểu nổi."

Cô đi vòng quanh hắn một vòng "Nhìn ngươi cũng không tệ lắm, mặt mũi luôn tươi cười như thế, sao nhiều người lại sợ ngươi thế nhỉ?"

"Thân ở trên cao, nếu không có uy tín gì thì ta cũng sẽ gặp rất nhiều điều khó yử" "Nói cũng đúng."

Cô gật đầu, lại nhớ tới vị Thái tử đáng thương kia, cô liền vội vàng xách làn váy chạy đỉi,"Tống Vô Hà, ta có việc gấp, ta đi trước đây, ngày khác sẽ hẹn ngươi đi du hồ!"

Một Cẩm Y Vệ tiến lên xin chỉ thị:

"Đại nhân, có cản Thái tử phi lại không?"

"Không cần."

Tống Vô Hà nửa cười nửa không,"Kệ nàng ấy đi thôi, dù gì... cũng là kẻ ngồc."

Cẩm Y Vệ im lặng.

Hắn ngoái đầu lại nhìn, cười nói:

"Đúng rồi, không được nói mấy lời này cho Thái tử phi đâu đấy."

Mọi người cúi đầu lặng ngắt như tờ.
Bình Luận (0)
Comment