Quyển 17 - Chương 23: Công lược thái giám
Quyển 17 - Chương 23: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 23: Công lược thái giám
Hắn ta dùng đôi mắt tĩnh lặng của mình nhìn cô đầy dịu dàng.
Phong Quang ngây ngốc trong giây lát, lặng lẽ quay đầu đi. Da mặt cô có dày thế nào thì cũng có lúc cảm thấy ngượng ngùng,"Không có gì... Ta cũng chẳng giúp được huynh điều gì, ngược lại Y Nhân ấy, nàng ta vừa trị thương lại vừa sắc thuốc cho huynh uống, quả thực vất vả rất nhiều. Ta cảm thấy... chờ huynh trở lại Đông Cung rồi, huynh nên cảm ơn người ta một chút."
Cho dù có phong nàng ta làm trắc phi cũng không sao hết.
Phong Quang đã nghĩ rất chu toàn, thân là Thái tử phi nhưng lâu rồi chưa mang thai thì nhất định sẽ bị quần thần công kích. Tuy rằng cô có phụ thân là Thừa tướng làm chỗ dựa nên bọn họ cũng không dám làm càn quá mức, hơn nữa trong cung Thái tử cũng chẳng có thị thiếp gì khác, kiểu gì thì kiểu cô cũng sẽ bị gán cho cái danh là đố phụ(1)mà thôi.
Cô không quan tâm tới ánh mắt của người khác, cô chỉ cảm thấy, sau này khi cô bỏ chức Thái tử phi thì cũng dễ dàng tìm mùa xuân thứ hai mà, đúng không?
Đúng thế, cô căn bản chẳng nghĩ làm Thái tử phi gì hết, bởi vì cô cảm thấy bản thân mình chẳng có tướng mẫu nghỉ thiên hạ gì cả. Thay vì sau này cứ phải giả bộ hiền thục đức độ thì thà nhân lúc còn sớm tìm người nối nghiệp mình còn hơn.
Nhưng Bách Lý Mặc không hiểu suy nghĩ của cô, hắn ta cho rằng cô vẫn đang so đo chuyện tối đó bắt gặp hắn ta và Y Nhân ở chung một chỗ với nhau, tầm mắt hắn ta hơi rũ, chậm rãi viết vào lòng bàn tay cô,"Nàng không thích Y Nhân thì ta có thể bảo nàng ta rời khỏi Đông Cung."
"Không không không..."
Phong Quang vội vã lắc đầu:
"Huynh không thể đuổi nàng ta đi được, sức khỏe huynh không tốt, nàng ta mà đi rồi thì ai xem bệnh cho huynh chứ?"
"Có thái y của Thái y viện."
"Lúc huynh ra khỏi thiên lao, bị thương nghiêm trọng như thế mà đám thái y kia không ngừng thoái thác, không một ai dám tới đây, có thể thấy được tất cả đều là đám tiểu nhân, hơn nữa có khi còn nhận hối lộ động tay động chân gì ở trong thuốc ấy chứ, không tin ai được."
Hắn ta lại viết tiếp không chút do dự nào:
"Ta eẽ ế aắng để mình không hị bênh " "Tuy rằng ta rất muốn tin tưởng huynh."
Cô nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng của hắn ta, nheo mắt, lập tức sửa lời:
"Đương nhiên là ta tin tưởng huynh rồi! Nhưng mà... không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất."
"Nếu Phong Quang lo lắng thì ta sẽ học hỏi ở chỗ Quốc sư, tự mình học y."
Phong Quang không ngờ hắn ta sẽ lại viết ra câu này nên nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Một lát sau, cô mới tổng hợp xong ngôn từ:
"Thái tử điện hạ, ta cảm thấy... huynh không cần phiền toái thế đâu, hơn nữa ta cũng không chán ghét Y Nhân, sự thật... tác dụng của nàng ta còn rất lớn."
Y Nhân có thể chữa bệnh cứu người thì không nói rồi, quan trọng là, nàng ta còn có tác dụng hấp dẫn lực chú ý của người khác. Ví dụ như Phi Ngọc lúc nào cũng nghiêm khắc với vấn đề ăn đồ ngọt của cô nhưng vì luôn đề phòng Y Nhân sẽ thượng vị thành công mà luôn theo dõi gắt gao nàng ta, như thế Phong Quang sẽ có rất nhiều khoảng không gian, có thể trốn tới phòng bếp ăn trộm thêm mấy miếng bánh gì đó...
Cho nên mới nói, Y Nhân quả thực rất có tác dụng!
Bách Lý Mặc nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng hồi lâu, dường như đang phán đoán xem trong lời của cô nói còn ý tử gì nữa không, cuối cùng mới lại tiếp tục viết vào lòng bàn tay cô:
"Người trong Đông Cung, nàng đều có quyền xử trí. '
"Ta có... quyền lớn như thế sao?"
"Phong Quang là Thái tử phi, là nữ chủ nhân của Đông Cung, cũng là. ."
Hắn ta ngước mắt, đôi mắt đen láy tràn ngập sự dịu dàng tình tứ và một chút sự vui vẻ,"Thê tử của ta."
Hắn ta không thể nói chuyện, chỉ có thể viết chữ trong lòng bàn tay cô, nhưng chỉ như vậy thôi cũng khiến cho... xương cốt của cô mềm nhữn.
*x+x*xx*xx*xx*x***
(1) Đố phụ: Người phụ nữ hay đổ ky, ghen tuông.