Quyển 17 - Chương 24: Công lược thái giám
Quyển 17 - Chương 24: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 24: Công lược thái giám
Phong Quang giờ mới biết, thì ra không chỉ có phụ nữ có thể làm cho xương cốt của đàn ông mềm nhữn mà đàn ông cũng có thể làm cho xương cốt của phụ nữ mềm nhữn như thế.
Chỉ có thể trách là hắn ta cũng không quá tà mị, rõ ràng là một vị công tử an tĩnh, tốt đẹp, sao lại có ma lực làm người ta phải đỏ mặt, trái tim đập nhanh thế chứ?
Tầm mắt xấu hổ của cô liếc tứ tung, muốn thu tay về nhưng lực nắm tay của hắn ta rất lớn như thể sẽ không dễ dàng buông ra.
Hắn ta lại dùng ngón tay nhẹ nhàng viết tiếp lên lòng bàn tay cô,"Còn ba ngày nữa là lễ hoa thần, Phong Quang sẽ tham gia cùng ta chứ?"
"Lễ hoa thần..."
Cô đã nghe ông lão tên Nhất Túc nói về chuyện này, thực ra, đây là một kiểu biến tướng của lễ tình nhân, cô tỏ vẻ buồn rầu trong giây lát, nói với vẻ khó xử:
"Ngày lễ này... hình như rất quan trọng."
"Năm trước Phong Quang đã cùng ta trải qua ngày lễ đó ở trong cung, năm nay ta muốn đưa Phong Quang ra khỏi cung."
Phong Quang càng thêm khó xử. Cô còn nhớ rõ mình mất trí nhớ vì lúc ra khỏi cung bị một con ngựa điên đâm trúng,"Tùy tiện ra khỏi cung như thể hình như không được tốt cho lắm..."
"Ngày hôm đó sẽ rất náo nhiệt."
Ngón tay hắn ta hơi dừng một chút, sau đó tiện đà viết tiếp,"Sẽ có rất nhiều người bán hàng rong, kẹo hồ lô, bánh hoa quế, đồ chơi làm bằng kẹo..."
"Ta đi!"
Cô giơ một cánh tay khác lên, kêu lớn.
Khóe mắt hắn ta cong lên tạo thành ý cười mê người.
Phong Quang nhận ra mình đã quá kích động, cô ngượng ngùng buông tay xuống, không dám nhìn hắn ta,"Ta chỉ cảm thấy là nếu đã là ngày lễ quan trọng như thế, ta từ chối huynh thì có vẻ quá không thích hợp..."
Hơn nữa, không ngờ Bách Lý Mặc lại không hẹn Y Nhân mà đi hẹn cô?
Nhưng rất nhanh, cô liền hiểu ra. Nói thế nào thì cô cũng là con gái của Thừa tướng, là Thái tử phi mà hắn ta cưới hỏi đàng hoàng, nếu hắn ta auana minh chính đai bỏ aua cô để tìm Y Nhân thì efñna hơi auá đáng. Huống hồ cái ghế Thái tử này hắn ta ngồi cũng không được vững vàng cho lắm. Một tên hoạn quan cũng có thể dễ dàng hãm hại hắn ta như vậy, hắn ta cần phải có sự ủng hộ của Thừa tướng, tất nhiên sẽ không dám làm chuyện quá đáng, đắc tội Thừa tướng được.
Phong Quang hiểu rõ nguyên do nên cũng cảm thấy thản nhiên trong lòng hơn, nếu người ta đã thích diễn như thế, cô lại có cơ hội được ra khỏi cung chơi miễn phí, tội gì mà từ chối chứ?
Quay về Đông Cung, tâm trạng của Phong Quang rất tốt khiến khi nhìn bà quản gia Phi Ngọc, cô cũng thấy nàng ta đáng yêu hơn nhiều.
Phi Ngọc thấy tiểu thư nhà mình vui vẻ ra mặt như thế, lại thấy tiểu thư về cùng Thái tử điện hạ thì lập tức ném cho Phong Quang ánh mắt cổ vũ vì tiểu thư nhà mình rốt cuộc cũng biết tranh sủng rồi. Sau đó, nàng ta lại nhìn về phía Y Nhân quy củ đứng ở một bên, hếch mũi hừ lạnh một tiếng. Tiểu thư nhà nàng ta ngồi ổn ở ghế Thái tử phi, sao một cung nữ như Y Nhân có thể lay động nổi chứ?
Y Nhân cúi đầu, mắt nhìn thẳng coi như không thấy.
Phong Quang thu hết hành động của Phi Ngọc vào trong mắt, cô cũng chẳng so đo, chỉ mong lúc nha đầu này biết cô muốn rời khỏi vị trí Thái tử phi thì đừng có khóc vì tuyệt vọng. Cô lại nhìn Bách Lý Mặc ngồi ở phía đối diện, hắn ta vô cùng an tĩnh, yên lặng thưởng thức trà, chẳng nhìn ai, chỉ là sau khi cảm thấy cô nhìn mình thì cũng ngẩng đầu lên, môi hơi nhếch, nở một nụ cười nhẹ nhàng với cô.
Phong Quang lập tức thu lại ánh mắt, đầu tiên là làm bộ ta chẳng nhìn gì hết, một lát sau, vẫn cứ cảm thấy ánh mắt của hắn ta đang dán chặt trên người mình thì cô không chống đỡ nổi nữa, dứt khoát ngẩng đầu lên nhìn Phi Ngọc, cố ý mở ra một đề tài:
"Phi Ngọc, ngươi đã hết say nắng chưa?"
"Tiểu thư, ta không say nắng mà."
"Ngươi không say nắng thì sao tự nhiên lại ngất đi thế?"
"Đó là vì... Sắc mặt Phi Ngọc trắng bệch,"Quá mức kinh hãi thôi."