Quyển 17 - Chương 25: Công lược thái giám
Quyển 17 - Chương 25: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 25: Công lược thái giám
Đầu tiên Phi Ngọc thấy tiểu thư nhà mình nói chuyện với Tống Vô Hà như thế thì bị dọa ngất đi, sau khi tỉnh lại trong Thái y viện, nhìn thấy gương mặt như người chết của Lưu Kỳ, không cần nói cũng biết nàng ta đã bị dọa đến mức nào.
Phong Quang không hiểu nổi những lý do nha đầu này khiếp sợ như vậy, cô chỉ biết là nếu Bách Lý Mặc cứ yên lặng ngồi ở đối diện cô như thế, hoàn toàn chẳng có đề tài chung để nói chuyện thì cô sẽ thấy rất xấu hổ, thế nên tùy tiện hỏi Tiểu Triệu Tử đứng ở bên cạnh:
"Tên Tống Vô Hà kia nói muốn kiểm tra xem trong Đông Cung của chúng ta có thích khách hay không, kết quả kiểm tra cuối cùng thế nào?"
Tiểu Triệu Tử hơi khựng người giây lát, thật sự là dù có nghe bao nhiêu lần thì theo bản năng mách bảo, hắn ta đều cảm thấy Thái tử phi gọi thẳng tên Tống Vô Hà như thế quả thực quá dũng cảm.
Hắn ta cúi đầu đáp:
"Thái tử phi đi không bao lâu thì Bệ hạ truyền ý chỉ tới, nói là đã bắt được thích khách, thế nên người của Tây Xưởng liền rời đi."
"Bọn họ thoạt nhìn cũng đâu phải người dễ nói chuyện thế nhỉ..."
Phong Quang xoa cằm lẩm bẩm,"Đặc biệt là cái tên Tống Vô Hà đó, sao có thể dễ dàng rời đi như vậy chứ?"
Hơn nữa, khoảng thời gian trước Bách Lý Mặc bị giam vào thiên lao cũng là do Tống Vô Hà hãm hại. Theo lý mà nói, tên thái giám này hẳn là đối thủ một mất một còn với Bách Lý Mặc, ngay cả Thái tử còn dám hãm hại thì có thể thấy hắn là một kẻ không sợ trời, không sợ đất, sao có thể dễ dàng từ bỏ tra xét mà rời đi thế chứ?
Dường như biết được sự nghỉ hoặc trong lòng cô, Bách Lý Mặc cầm lấy tờ giấy, viết:
"Tuy Tống Vô Hà lộng quyền trong triều nhưng hiện tại chưa phải là lúc hắn trở mặt với phụ hoàng."
"Khoan đã..."
Phong Quang ngồi dịch sang gần Bách Lý Mặc hơn một chút, cô ghé sát tai hắn, nhỏ giọng hỏi:
"Lão Hoàng đế biết là Tống Vô Hà hãm hại huynh ư?"
Giọng nói linh hoạt, kỳ ảo của cô vang lên bên tai hắn ta, thậm chí hắn còn cảm nhận được cả hơi thở ấm áp của cô. Hầu kết Bách Lý Mặc hơi trượt, tầm mắt đặt trên tờ giấy lại không dịch chuyển, sau một lát, hắn ta mới lại viết tiếp,"Có lẽ biết, có lẽ không biết."
"Đáp án này nghĩa là sao?"
"Phụ hoàng vô cùng tin tưởng hắn."
"Tin một người ngoài hơn cả tin con trai ruột của mình nữa cơ à?"
Cô hoàn toàn không thể hiểu nổi. Tuy nói trong hoàng thất không có tình thân, nhưng so ra thì Bách Lý Mân nên tin con trai mình hơn là tin một tên hoạn quan mới đúng chứ.
Cô lại hạ thấp giọng, nói:
"Huynh là con trai của Hoàng hậu nương nương, là con trai trưởng của lão Hoàng đế đấy."
Cô nghĩ tới những kiến thức mà Phi Ngọc từng phổ cập cho mình lúc trước. Năm đó Bách Lý Mặc trở thành Thái tử bị câm, văn võ bá quan cả triều xin hủy bỏ danh hiệu Thái tử của hắn ta, nhưng Bách Lý Mân không đồng ý, còn phế chức vị của không ít quan viên trong cơn giận dữ. Từ đó có thể thấy được, chẳng phải Bách Lý Mân rất thích đứa con trai này hay sao? Sao giờ lại đi tin tưởng và ưu ái một tên hoạn quan hơn chứ?
Chẳng lẽ... không không không, không thể nào, với phong thái kia của Tống Vô Hà thì không giống như nam sủng của Bách Lý Mân được.
Phong Quang vừa có ý tưởng này liền tự phủ nhận ngay lập tức, nhưng con người tên Tống Vô Hà đó chẳng khác nào hoa trong sương mù, không thể nào nhìn rõ được.
Bách Lý Mặc viết tiếp một câu:
"Con người luôn thay đổi, huống hồ là vua một nước."
Chẳng phải có một câu thế này ư? Gần vua như gần cọp.
Phong Quang âm thầm quan sát hẳn ta, thấy trên mặt hắn chỉ có ý cười nhợt nhạt, hoàn toàn không có vẻ gì đau lòng, khổ sở thì cô nhất thời ngơ ngẩn trong lòng, cũng không rõ là mình đang thương hại hắn ta hay đồng tình với hắn ta nữa.
Giống như ăn phải một miếng bánh không ngon, tâm tình cứ cảm thấy không dễ chịu.
Hắn ta buông bút ra, cầm lấy tay cô, bên môi hơi nở nụ cười nhẹ nhàng, như một cơn gió khẽ khàng, tuấn dật mà nho nhã.
Hắn ta mở miệng, dùng khẩu hình nói ba chữ:
"Ta ổn mà." trong thiên hạ này.