Quyển 17 - Chương 27: Công lược thái giám
Quyển 17 - Chương 27: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 27: Công lược thái giám
Thì ra, hắn ta vẫn nhớ là cô thích ăn đồ ngọt, trong lòng Phong Quang không khỏi dâng trào cảm xúc phức tạp. Cô không rõ cảm xúc này là gì, chỉ có thể miễn cưỡng cười, nói một câu:
"Cảm ơn!"
Đúng lúc này, người trên đường phố náo nhiệt lại đột nhiên phân thành hai hàng, đứng ở hai bên đường, nhường ra không gian ở giữa, sau đó ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về một phía.
Phong Quang thấy kỳ quái nên cũng nhìn theo, chỉ thấy một cái kiệu hoa chạm rỗng trên đỉnh, hoa tươi phủ ngập, huân hương sặc sụa, màn lụa hơi lay động, có thể nhận ra là một nữ nhân mặc bạch y đang ngồi quỳ bên trong chiếc kiệu phủ kín hoa này.
Nữ tử mặc bạch y kia dùng khăn mỏng che mặt, theo gió cuốn lên màn lụa, không nhìn rõ được dung mạo nàng ta, nhưng mơ hồ có thể thấy trên gương mặt nàng ta có vẻ thong dong, cao ngạo, càng có một cỗ khí chất băng thanh ngọc khiết, y như nữ thần được vạn người nhìn vào.
Phụ nữ nhìn thấy phụ nữ, đặc biệt là khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp thì vĩnh viễn không tránh được chuyện âm thầm so bì, cô cũng thế.
Phong Quang nhìn chằm chằm người ta nửa ngày, nhưng cũng chẳng khác nào ngắm hoa trong sương, cô hỏi người bán kẹo hồ lô đứng bên cạnh:
"Ông chủ, vị cô nương kia là ai thế?"
Người bán kẹo hồ lô thầm nghĩ, nghe khẩu âm của cô nương này thì không giống người bên ngoài, sao lại không biết cô nương kia là ai chứ? Có điều, dù sao thì phu quân của người ta cũng vừa mới mua kẹo hồ lô của ông ta, thế nên ông ta kiên nhẫn giải thích với cô:
"Đó là Băng Thanh cô nương, là người đứng đầu bảng trong Lãm Nguyệt lâu, vào lễ hoa thần năm nay, nàng là người sắm vai hoa thần."
"Lãm Nguyệt lâu?"
Ánh mắt Phong Quang sáng lên,"Có phải chính là cái nơi..."
Cô còn chưa nói hết, người bán hàng rong đã cười theo vẻ thấu hiểu:
"Đúng là cái nơi..."
"Nơi đó..."
Lời nói của cô đột nhiên im bặt, bởi vì cô cảm nhận được một ánh mắt đang dừng trên người mình. Phong Quang chột dạ quay đầu nhìn, chỉ thấy Bách Lý Mặc đang cười tủm tỉm với mình, khí thế của cô lập tức trở nên yếu ớt.
Cô cảm nhận được ý tứ của hắn ta rất rõ ràng.
Hắn ta dùng ánh mắt âm thầm hỏi:
"Tại sao Phong Quang lại biết nơi đó thế?"
Vì sao cô sẽ biết ư... Cô mất trí nhớ rồi, làm sao mà cô biết được chứ?
Phong Quang quyết định lảng sang chuyện khác, lại hỏi:
"Vì sao hoa thần lại do vị Băng Thanh cô nương kia đóng vai vậy?"
"Cô nương có điều không biết rồi. Hoa thần trong lễ hoa thần trước giờ đều do thiếu nữ được bình chọn là xinh đẹp nhất đóng vai. Cô đừng nhìn Băng Thanh cô nương không có xuất thân cao, nhưng trong hoàng thành này, dung mạo của nàng ta là không ai sánh được."
"Không ai..."
Phong Quang nhướng mày, nhìn về phía Bách Lý Mặc theo bản năng.
Bách Lý Mặc khẽ cười, cầm lấy tay cô, lại giương môi cười với cô, gió đêm mùa hè mát lạnh, khiến người ta không khỏi mê muội.
Sắc mặt Phong Quang đỏ lên, tuy hắn ta không thể nói chuyện nhưng cô cũng hiểu ý hắn ta muốn nói là gì.
"Cho dù trên thế gian này có bao nhiêu nữ tử thì chung quy đều không sánh được với Phong Quang."
Tuy rằng diện mạo của cô thực sự không tệ, nhưng cô cũng chưa từng dám khoe khoang, tự nhận là đệ nhất, giờ hắn ta lại dùng ánh mắt thắm thiết "nói" ra lời đó, cô cảm thấy hơi hoảng hốt.
Chỉ cảm thấy bàn tay đang bị hắn ta cầm lấy cũng nóng vô cùng.
Giờ phút này, trên phố đột nhiên xuất hiện tình huống.
Một đám người mặc đồ đen xuất hiện, bọn họ ngăn cản kiệu hoa, cầm đầu là một gã đàn ông cao gầy, trẻ tuổi, hắn ta chậm rãi nói:
"Băng Thanh cô nương à, lâu rồi không gặp, minh chủ của bọn ta thật sự rất nhớ nàng đó."
Người bán kẹo hồ lô kinh ngạc nói:
"Đám người của liên minh kẻ ác này sao lại trở lại rồi?"
"Liên minh kẻ ác?"
Phong Quang nghỉ hoặc, tên của tổ chức này không khỏi... quá trắng trợn đi.