Quyển 17 - Chương 28: Công lược thái giám
Quyển 17 - Chương 28: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 28: Công lược thái giám
Người bán hàng rong giải thích:
"Liên minh kẻ ác này là một đám người không chuyện xấu nào không dám làm, có đôi khi sẽ đòi phí bảo kê với những người làm ăn như chúng tôi, nếu không nộp thì sẽ đập phá đồ. Nhưng thu phí bảo kê, ăn cơm, chạy đơn cũng chỉ là chuyện bình thường, bọn chúng thích nhất là cưỡng đoạt dân nữ, đặc biệt là những cô nương xinh đẹp."
Phong Quang vừa nghe đến "cưỡng đoạt dân nữ" thì trái tim đã nhảy dựng lên:
"Dưới chân thiên tử, chúng lại dám không nghe theo vương pháp thế sao?"
"Vậy thì thiên tử cũng phải nhìn thấy mới được."
Người bán hàng rong hạ giọng nói:
"Nghe nói người đứng đầu liên minh kẻ ác này có vai vế không nhỏ, toàn bộ quan viên trong hoàng thành này cũng không dám trêu vào hắn, nhưng cũng có ngoại lệ."
Cô truy vấn:
"Ngoại lệ gì?"
"Nửa năm trước, liên minh kẻ ác đột nhiên mai danh ẩn tích ở hoàng thành này, nghe nói là do Cẩm Y Vệ trong cung nhúng tay vào khiến bọn chúng bị thương nguyên khí, không thể không rời khỏi hoàng thành để tránh sóng gió. Không ngờ, hôm nay bọn chúng lại xuất hiện trở lại."
Cẩm Y Vệ?
Phong Quang không khỏi không nghĩ tới Tống Vô Hà.
Bên kia, tiết mục cường đoạt dân nữ vẫn còn đang tiếp tục.
Trên kiệu hoa, một bàn tay nhẹ nhàng cuốn màn che lên, thiếu nữ mặc bạch y lạnh nhạt nhìn lướt qua đám người chắn trước kiệu.
Sau một lát, nàng ta xuống kiệu, giọng cũng trở nên lạnh lùng:
"Lại là các ngươi, bài học nửa năm trước vẫn chưa đủ cơ à?"
"Băng Thanh cô nương, thời thế nay khác rồi, huống hồ, chỗ dựa của cô cũng không còn ở hoàng thành nữa."
Gã đàn ông mặc đồ đen cầm đầu cười thảnh thơi, nhìn dáng vẻ của hắn thì việc hôm nay có thể bắt Băng Thanh đi là chuyện hoàn toàn nằm trong dự kiến. "Ta chỉ có bằng hữu, không có chỗ dựa."
"Cũng tốt, ta đổi cách nói, hôm nay bằng hữu của Băng Thanh cô nương hình như đã không còn ở hoàng thành. Ta khuyên cô nương một câu, tốt nhất nên ngoan ngoãn đi theo chúng ta đi thôi."
Ở trước mặt mọi người, đám người của Liên minh kẻ ác này lại trắng trợn nói ra chuyện muốn cưỡng đoạt dân nữ, mà người xung quanh tuy nhiều nhưng lại chẳng có ai dám đứng ra, có thể thấy được thế lực của liên minh kẻ ác này ở hoàng thành lớn tới cỡ nào.
Băng Thanh cô nương khinh thường "hừ" một tiếng:
"Nguyên Lạc, ngươi muốn ta đi theo ngươi, vậy thì cứ đánh thắng người của ta trước rồi hãy nói."
Đám người nâng kiệu xếp hàng trước mặt Băng Thanh, đều nhìn về phía đám người áo đen kia với vẻ mặt không cảm xúc.
Thì ra đám người nâng kiệu này cũng không phải người nâng kiệu bình thường.
"Sao ta lại cảm thấy."
Phong Quang lẩm bẩm nói:
"Những người bảo vệ Băng Thanh cô nương này, vẻ mặt không có cảm xúc sao lại giống người của Tống Vô Hà thế chứ?"
Cô vừa cảm thán xong, hai đám người kia đã xông lên đánh nhau, đao kiếm không có mắt, cuối cùng đám người xem náo nhiệt cũng nghĩ tới chuyện phải né tránh. Cũng không biết ai hét lên một tiếng, người hai bên đường lập tức thi nhau chạy trốn. Vị Băng Thanh cô nương kia vẫn được người của mình bảo vệ rất tốt, nhưng Phong Quang thì thảm rồi.
Mọi người xô đẩy, Phong Quang nghiêng ngả, lảo đảo, chỉ cảm thấy bàn tay đang nắm lấy tay mình nhẹ buông ra, cô đảo mắt, gian nan nhìn xung quanh, trong biển người, không tìm thấy thân ảnh Bách Lý Mặc đâu nữa.
Trong lòng cô vô cùng nôn nóng, nhưng cô không có sức lực để đẩy người khác nên chỉ đành bị dòng người xô đi. Cô nghĩ thầm, Bách
Lý Mặc không thể nói, xảy ra chuyện gì hắn cũng không kêu lên được, cũng vì thế cô mới càng lo lắng cho an nguy của hắn.
Dù sao thì Bách Lý Mặc cũng là Thái tử đương triều, lỡ như hắn xảy ra chuyện gì, bởi vì thân phận của cô nên phủ Thừa tướng cũng khó lòng thoát khỏi liên quan, cho dù hắn chỉ là một Thái tử không được yêu thương.