Quyển 17 - Chương 34: Công lược thái giám
Quyển 17 - Chương 34: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 34: Công lược thái giám
Một tay Phong Quang cầm lấy cái áo bào trắng bị lột ra của hắn, tay còn lại đặt trên lồng ngực trắng lõa lồ, mà tình huống hiện tại của cô là ngồi trên đùi của hắn.
Cô còn có tâm tình than thở một câu làn da của thằng nhãi này đẹp thật! Sau đó, hai người bốn mắt nhìn nhau. Không khí quả thực xấu hổ tới cực điểm.
Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra.
Phong Quang phản ứng cực nhanh, cô lập tức vùi mặt vào ngực Tống Vô Hà, làm bộ như chim nhỏ sợ hãi nép vào người hắn, nũng nịu kêu lên:
"Gia, ta sợ..."
Cô có thể cảm nhận được rõ ràng, trong một chớp mắt, cả người hắn cứng đờ.
Nhưng Tống Vô Hà cũng chỉ cứng người trong chớp mắt mà thôi, rất nhanh, một bàn tay khác hắn ôm lấy nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, quả thực vô cùng nhu tình, còn nhẹ giọng an ủi:
"Đừng sợ, có gia ở đây."
Lúc này, ngược lại, cả người Phong Quang trở nên cứng ngắc.
Mà hắn cũng mượn dùng thân thể của cô để che đi bộ vị quan trọng trên cơ thể hắn.
Người ngoài cửa xông vào cũng không được mà lùi ra cũng chẳng xong, người cầm đầu yếu ớt hô một tiếng:
"Tống đại nhân..."
Bọn họ hoàn toàn không dự đoán được là sẽ đụng phải Tống Vô Hà đang chơi trò mây mưa, nhưng chẳng phải Tổng Vô Hà là thái giám sao? Hắn không có thứ đồ kia của đàn ông, sao có thể... Có điều, đám người này nhanh chóng nghĩ tới một lý do hợp lý, nghe nói thái giám trong cung không có cái đó nên nghĩ ra không ít cách lung tung để làm chuyện đó.
Trong khi, một đám hạ nhân đang tự động nghĩ ra lý do hợp lý, đứng đó nơm nớp lo sợ, Tống Vô Hà lại vô tình quấn lấy một lọn tóc dài của Phong Quang ở trước ngực mình, mắt phượng hơi híp, thờ ơ hỏi:
"Tại sao các ngươi lại xông vào đây?"
Người đứng ở cửa lập tức cảm nhận được áp lực dồn đến như dời non lấp biển, người đàn ông cầm đầu cúi đầu nói:
"Tiểu nhân nahe thấyv eó tiếng hét. lo lắng cá chuvên vảy ra nên mới to gan xông vào, quên mất đây là phòng của Tống đại nhân."
"Tiếng hét ư?"
Trên môi Tống Vô Hà treo một nụ cười như có như không,"Là tiếng hét của nữ nhân đúng không?"
"Đúng thế."
"Ta còn tưởng rằng người của Lãm Nguyệt lâu ai cũng khôn khéo lắm, không ngờ còn có kẻ ngu dốt thế này. Trong phòng ta truyền ra tiếng la hét của phụ nữ thì quái lạ lắm sao?"
Lời này... nếu mà còn không hiểu ý thì đúng là kẻ đần độn.
"Tống đại nhân tha tội! Là tiểu nhân lỗ mãng, làm phiền tới sự thanh tịnh của Tống đại nhân!"
"Nếu biết là làm phiền tới sự thanh tịnh của ta..."
Tống Vô Hà khẽ cười lạnh một tiếng, cả người để trần ôm một thiếu nữ nhỏ xinh trong lòng quả thực mang đến cho người ta cảm giác như đang đứng trước mặt một công tử phong lưu, nhưng trong nháy mắt, giọng hắn lại lạnh xuống:
"Còn không mau cút đi?"
"Vâng vâng vâng... tiểu nhân cáo lui!"
Dưới áp lực vô hình của hắn, đám người kia vội vàng cúi đầu rời khỏi phòng thuận tiện còn đóng cửa lại rất cẩn thận.
Những người dư thừa đi rồi, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Tống Vô Hà bỗng cảm nhận được một dòng chất lỏng ấm áp chảy trên ngực mình, cúi đầu nhìn đỉnh đầu thiếu nữ chậm rãi nói:
"Thái tử phi, không thể tưởng tượng được nàng ngủ còn có thói quen chảy nước dãi đấy."
"Ngươi mới chảy nước dãi ấy!"
Cô tức giận ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên mũi có hai dòng chất lỏng màu đỏ đang chảy ra.
Cô chảy máu mũi.
Khóe mắt Tống Vô Hà giật giật, không biết hắn lấy ở đâu ra một cái khăn, lau khô máu trên ngực, lại giật lại trường bào trên tay cô, tùy ý khoác lên người, nói:
"Khí huyết của Thái tử phi dồi dào như thế, sau này đừng ăn nhiều thịt cá mới ổn."