Quyển 17 - Chương 35: Công lược thái giám
Quyển 17 - Chương 35: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 35: Công lược thái giám
"Khí huyết của ta còn lâu mới dồi dào ấy! Là ta... hơi nóng thôi!"
Cô lấy tay áo lau mũi, ống tay áo màu xanh lập tức bị nhiễm đỏ.
Hành động không sạch sẽ của cô làm Tổng Vô Hà không khỏi nhíu mày:
"Thái tử phi, có phải nàng nên rời khỏi người ta rồi không?"
Nhờ có sự nhắc nhở của hắn, cô mới nhận ra là mình vẫn còn đang ngồi trong lòng người ta, lập tức nhảy ra như bị dọa cho kinh hãi, không cẩn thận liếc nhìn vào vòm ngực trắng nõn của hắn, mặt cô lại đỏ lên, nhớ tới vừa rồi khi vùi mặt trong ngực hắn, hơi thở nam tính của hắn làm cho cô phải choáng váng. Nhưng còn chưa đợi cô hoa mắt say đắm được bao lâu thì lại cảm nhận được bên chân lành lạnh, cúi đầu nhìn, chẳng phải con rắn xanh biếc kia thì là cái gì?
"Tống Vô Hà! Cứu mạng!"
Vừa mới rời khỏi đùi người ta xong, giờ cô lại tiếp tục nhào vào ngực hắn.
Tống Vô Hà chưa từng cảm thấy bất đắc dĩ như thế này bao giờ. Hắn tiện tay cầm một chén trà lên nhẹ nhàng ném đi, chén trà đập trúng chỗ bảy tấc của con rắn, con rắn lập tức nằm im luôn.
"Thái tử phi, chỉ là một con rắn lục thôi mà, không cần kinh hoảng như thế đâu."
Phong Quang không chấp nhận được cái thái độ nhẹ nhàng bâng quơ như không này của hắn, cô nói một cách khó hiểu:
"Cái gì mà chỉ là một con rắn lục chứ! Nó có độc đấy!"
"Yên tâm, nó không cắn được ta đâu."
"Nó không cắn được đến ngươi, nhưng nó có thể cắn được đến ta!"
Tống Vô Hà cười:
"Nếu Thái tử phi quả thực bị nó cắn thì cũng là do sống chết có số..."
"Tống Vô Hài!"
Phong Quang túm lấy trường bào màu trắng của hắn:
"Bị nó cắn sẽ chết đó! Ngươi muốn chết nhưng ta không muốn chết đâu nhé!"
Lời cô nói dường như chạm phải điều gì đó cấm ky, bởi vì không khí lúc này đột nhiên như đông cứng lại. Tổng Vô Hà vẫn giữ phong độ nhẹ nhàng, nho nhã, ôn hòa, dịu dàng hỏi cô:
"Thái tử phi nói gì vậy chứ? Sao ta lại muốn chết chứ?"
"Phải, quả thực cái mặt nạ mà ngươi đang đeo rất hoàn hảo, cho dù là ai nhìn thấy ngươi cũng sẽ cảm thấy ngươi là một nam tử cao nhã, phong lưu. Nhưng mà Tống Vô Hà à, ngươi có biết ngươi càng biểu hiện không giống một tên hoạn quan thì càng khiến cho người ta có cảm giác ngươi đang che giấu thứ mà ngươi không muốn cho người khác nhìn thấy mà thôi."
Cô cũng không biết mình lấy dũng khí ở đâu mà nói từng câu từng chữ đầy chất vấn như thế,"Ngươi là người không giống một tên hoạn quan nhất mà ta từng gặp. Nhưng người... ngươi lại là một hoạn quan, cái gọi là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn căn bản không thích hợp với ngươi. Tống Vô Hà, ngươi không phải đóa sen thuần khiết, trong sáng đó, ngươi chính là phù sa ở bên dưới!"
"Phù sa?"
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên:
"Một cách so sánh thú vị đấy."
Lần đầu tiên hắn nghe thấy có người đánh giá mình như thế.
"Phải, ngươi chính là phù sa màu đen, cho dù có bao nhiêu đen tối đều có thể giấu đi, làm người ta không nhìn ra được cũng chẳng đoán ra được, nhưng mà... ta lại cảm thấy, cái tên Vô Hà rất hợp với ngươi."
Câu cuối cùng, cô nói với vẻ vô cùng ảo não.
Ý cười trong mắt Tống Vô Hà càng tăng thêm. Hắn cười sáng rỡ càng làm người ta không thể đoán ra được cảm xúc chân thật của hắn lúc này:
"Tại sao Thái tử phi lại nói vậy?"
"Bởi vì... bởi vì ngươi quá hoàn mỹ."
Cô ngước mắt, đôi mắt đẹp nhìn hắn chằm chằm, trong đôi mắt màu nâu là gương mặt đẹp không sao tả nổi, khiến cô không khỏi cảm thán, dường như cô đã rơi vào trong trạng thái si mê, chậm rãi nói tiếp:
"Người là người đẹp nhất mà ta từng gặp."
Đây là một câu khen ngợi vẻ ngoài của hắn sao?
Không, không đúng.
Hắn nhìn sâu vào trong đáy mắt cô và phủ nhận ngay đáp án này.