Quyển 17 - Chương 36: Công lược thái giám
Quyển 17 - Chương 36: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 36: Công lược thái giám
Một lúc sau, hắn nói:
"Thái tử phi."
"Sao hả?"
"Nàng muốn chết ư?"
Cô sửng sốt, sau đó lắc đầu:
"Ta không muốn chết."
"Nàng có biết... ngay cả sủng phi của Bệ hạ mà ta cũng dám động vào chứ?"
Cô gật đầu theo bản năng:
"Ta biết..."
"Vậy chắc nàng cũng biết, cho dù là người có thân phận tôn quý tới mức nào, ở trong mắt ta cũng đều giống nhau cả."
Hắn nói:
"Ta muốn giết nàng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay."
Trái tim nhỏ của cô run lên, buông tay đang túm cổ áo hắn ra, chậm rãi rời khỏi người hắn:
"Ta nhớ ra là ta đang nấu canh, ta phải về nhà xem mới được..."
"Thái tử phi."
Hắn túm lấy cổ tay cô, cũng ngăn cản cô rời khỏi người mình, một tay khác của hắn túm lấy cằm cô, để cô phải nhìn thẳng vào hắn.
Sau đó, hắn hơi cúi đầu, ghé sát mặt cô, vừa lòng khi nhìn thấy đồng tử của cô mở rộng ra hẳn một phân, cười nói:
"Giờ nàng đã biết sợ hãi rồi sao, không cảm thấy đã quá muộn rồi à?"
"Tống... Tống đại nhân..."
"Tống đại nhân?"
Hắn cười:
"Trước giờ chẳng phải nàng vẫn luôn gọi ta là Tống Vô Hà hay sao?"
"Đó là do ta trẻ người non dạ không hiểu chuyện."
"Thái tử phi định nói là nàng trưởng thành sau một đêm rồi sao?"
"Không... Ta muốn nói là, giờ ta vẫn còn trẻ."
Câ chớn mắt đầy đáng thung. còn ó ä mêt aiot nước mắt chảy ra: "Ta không muốn chết đâu."
"Nếu Thái tử phi không muốn chất..."
"Ngài đại nhân độ lượng, không chấp nhặt với tiểu nhân, ta chỉ là một nữ tử yếu ớt, tự nhiên bị rơi xuống thuyền của Lãm Nguyệt lâu rồi thì cũng thôi đi, sau đó còn bị bà Trương ma ma kia bắt đi hầu hạ người khác... Ta đã đủ thảm lắm rồi, xin ngài thương xót, thả ta đi đi mà."
Cô chỉ thiếu khóc lên thành tiếng:
"Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, sau này ta sẽ nhất định ngày đêm thắp hương bái Phật, cầu trời cho Tống đại nhân sống lâu trăm tuổi, nhanh chóng thăng quan tiến chức..."
"Thì ra khi Thái tử phi sợ hãi thì sẽ có dáng vẻ thế này."
Tống Vô Hà nhướng mày, cảm thấy thật thú vị.
Cô cười lấy lòng:
"Tống đại nhân... Nếu ngài cảm thấy ta làm cho ngài vui vẻ, vậy sao ngài không để ta sống sót, chờ một ngày nào đó ngài không vui thì ta lại đến làm ngài vui vẻ lên."
"Thế ngày nào ta cũng cảm thấy không vui thì phải làm sao đây?"
Cô giơ tay thề thốt:
"Ta sẽ đi theo bên cạnh ngài cả đời!"
Ánh mắt Tống Vô Hà hơi tạm dừng, đây không phải là lần đầu tiên hắn nghe thấy hai chữ "cả đời", nhưng hắn cảm thấy hai tiếng "cả đời" này được nói ra từ miệng cô... vô cùng dễ nghe.
Cái này giống như đã chuẩn bị tốt việc sẽ sống cô độc cả đời, không biết tự nhiên có người đi theo bên cạnh mình sẽ là cảnh tượng thế nào.
Hắn đột nhiên im lặng, trong lòng Phong Quang càng thêm hoảng hốt:
"Tống... Tống đại nhân? Ngài làm sao thế?"
Hắn khẽ cười, còn lạnh lùng hơn cả gió rét mùa đông, giống như tuyết trắng xóa, không tìm được một chút tì vết nào, hắn nói như nỉ non:
"Cả đời nàng... chẳng phải đã giành cho Bách Lý Mặc rồi sao?"
Cô buột miệng thốt lên:
"Ai bảo ta sẽ sống cả đời với hắn chứ? Sớm muộn gì ta cũng sẽ hòa ly với hắn."
Hắn nhướng mày:
"Hòa ly ư?" nữ tên là Y Nhân. Hơn nữa, làm Thái tử phi thì chẳng đi đâu được, thật sự quá mệt mỏi, thế thì làm Hoàng hậu nương nương còn mệt thế nào nữa chứ?"
Phong Quang bĩu môi:
"Vì tương lai tự do sau này, sớm muộn gì ta cũng sẽ hòa ly với hắn thôi."
Bàn tay đang giữ cằm cô của Tống Vô Hà không tự giác nới lỏng ra, hắn lại hỏi:
"Ngay cả Hoàng hậu nương nương nàng đều không muốn làm, vậy nàng muốn làm gì?"
"Ta muốn làm bà chủ cửa hàng bánh ngọt!"
Đôi mắt cô tỏa sáng lấp lánh, nhìn dáng vẻ, quả thực đây chính là lý tưởng cuộc đời cô.