Quyển 17 - Chương 37: Công lược thái giám
Quyển 17 - Chương 37: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 37: Công lược thái giám
Tống Vô Hà buồn cười:
"Thú vị, thú vị... Đường đường là tiểu thư phủ Thừa tướng, là Thái tử phi đương triều, không ngờ không muốn làm Hoàng hậu một nước mà lại muốn đi làm bà chủ cửa hàng bánh ngọt, nếu Thừa tướng đại nhân biết chuyện này, không biết sẽ có cảm tưởng ra sao nhỉ?"
"Đây là cuộc đời của ta, tất nhiên đi thế nào phải do ta quyết định rồi, cho dù cha ta có biết thì ông ấy cũng không thể làm suy nghĩ của ta dao động được."
Phong Quang hừ khẽ, hiển nhiên, trong ý thức chủ quan của cô, vấn đề có liên quan tới đường đời thì người khác không thể xen vào được.
Tống Vô Hà thưởng thức dáng vẻ đắc ý dạt dào của cô trong giây lát, lại tựa hồ không đành lòng đưa ra lời nhắc nhở:
"Nếu nàng là con cái gia đình bình thường thì chẳng sao, nhưng nàng là Thái tử phi, chuyện Thái tử và Thái tử phi hòa ly chẳng phải là nói dễ hơn làm sao?"
"Thế nên, ta đang nỗ lực tìm kiếm Thái tử phi kể nhiệm đây, chẳng phải ta đang rất nghiêm túc tác hợp cho Thái tử và Y Nhân sao? Ta cảm thấy Y Nhân không tệ, thoạt nhìn cũng là người nghĩa hiệp. Nàng ta lại là người Thái tử thích, đến lúc đó ta nói ta muốn thoái vị nhường ghế, Thái tử sẽ tuyệt đối không có ý kiến đâu!"
"Thái tử phi..."
Tống Vô Hà chưa từng gặp người nào lại có đầu óc đơn giản như thế này. Có lẽ có thể nói, hắn chưa bao giờ để những kẻ đầu óc đơn giản thế này ở bên cạnh mình quá ba phút, bởi vì như thế hắn sẽ cảm thấy bầu không khí xung quanh cũng trở nên ngu xuẩn, thế nên hắn suy nghĩ một chút xem nên nói với cô thể nào:
"Phu thê ở hoàng thất muốn hòa ly cũng không phải là một việc dễ dàng đâu?"
"Ta biết là không dễ dàng, nhưng chỉ cần ta và Thái tử đều đồng ý thì cũng coi là thành công quá nửa rồi còn gì?"
"Nàng cũng biết, lúc trước nàng gả cho Thái tử là vì Bệ hạ tự mình ban hôn đúng không?"
"Thì cũng... biết một chút."
Thực ra là nghe qua lời Phi Ngọc nói. người hòa ly được chứ?"
Cô cười hì hì đáp:
"Xem ra Tây Xưởng các ngươi nghe ngóng tin tức cũng không được nhanh như lời đồn nhỉ?"
Tống Vô Hà cũng thuận theo dáng vẻ đắc ý của cô, hỏi:
"Lời này của Thái tử phi có nghĩa là sao?"
"Lão Hoàng đế..."
Cô nói ra ba chữ không hề tôn kính kia xong lại bịt chặt miệng liếc trộm hắn, thấy vẻ mặt của hẳn không có biến hóa gì, ngược lại trong mắt còn xuất hiện sự vui vẻ thì cô mới buông tay ra, yên tâm nói tiếp,"Ông ta ban thưởng cho ta rất nhiều đồ vật chỉ vì muốn ta nhanh chóng hòa ly với Thái tử đấy. Nhưng mà, lúc đó ta nghĩ, nếu ta hòa ly với Thái tử thì có thể lão Hoàng đế sẽ nhanh chóng giết chết hắn, lương tâm ta không cho phép nên không đồng ý thôi."
Hắn nhíu mày:
"Không ngờ lão Hoàng đế lại muốn nàng hòa ly với Bách Lý Mặc ư..."
Đây quả thực là tin mà hắn chưa nắm được, lo luôn cả việc mình cũng gọi lão Hoàng đế theo cô.
Phong Quang gật đầu:
"Đúng thế, lão Hoàng đế muốn ta rời bỏ Thái tử. Ta cũng không biết tại sao, ông ta còn bảo lúc đó sẽ phong ta làm công chúa nữa ấy."
"Thế à?"
Tống Vô Hà cũng chẳng trông chờ chuyện cô có thể nói được ra duyên cớ, hắn hỏi:
"Nếu nàng sợ nàng rời khỏi Bách Lý Mặc thì lão Hoàng đế sẽ giết hắn, do đó lương tâm nàng sẽ bất an thì sao hiện tại lại bằng lòng hòa ly với hắn chứ?"
"Bởi vì hiểu lầm đã được hóa giải rồi."
Phong Quang nói:
"Lão Hoàng để biết Thái tử không phải thích khách mưu sát ông ta, huống chỉ Y Nhân kia thoạt nhìn cũng rất thông minh, nàng ta có thể giúp Thái tử không ít, tất nhiên có thể thành công lui thân rồi."
"Thì ra là thế, nhưng mà dù nói thế nào thì nàng cũng là Thái tử phi, nếu lão Hoàng đế đã biết rõ Thái tử không mưu phản, vậy thì cũng không nhất định cần nàng hòa ly với Thái tử đâu. Nàng nói xem, chuyện hòa ly này "Đúng thế!"
Phong Quang bừng tỉnh hiểu ra. Lúc trước Thái tử mang tội danh mưu phản trên người, Bách Lý Mân suy xét tới chuyện cô là con gái của Hạ Triều, không muốn cô bị liên lụy nên mới muốn cô hòa ly. Giờ Thái tử đã an toàn rồi, ở trong mắt Bách Lý Mân, cô vẫn là con dâu mà ông ta nhắm tới, cô buồn rầu ngẩng đầu:
"Vậy ngươi nói phải làm sao mới tốt đây?"
Ô... Dáng vẻ buồn rầu xin hắn giúp đỡ của cô, nhìn thân mình nhỏ nhắn ngồi rúc trong lòng hắn của cô, quả thực đáng yêu chết mất.
Yết hầu Tống Vô Hà khẽ động:
"Nàng hôn ta một cái, ta sẽ nói cho nàng biết nên làm thế nào."