Quyển 17 - Chương 45: Công lược thái giám
Quyển 17 - Chương 45: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 45: Công lược thái giám
Người của hoàng gia này, không kẻ nào là không biết ăn nói.
À, không đúng... Bách Lý Mặc không thể nói.
Phong Quang nghĩ tới Bách Lý Mặc thì lương tâm lại trỗi dậy. Cô muốn nhờ Bách Lý Thư phái người đi tìm Bách Lý Mặc, nhưng lúc này, Băng Thanh lại lên tiếng một lần nữa.
"Tứ hoàng tử, ngươi phải nghĩ cho kỹ, nếu ngươi động vào ta thì chẳng khác nào đang đối địch với vị đại nhân kia đâu. '
Vị đại nhân kia?
Phong Quang lập tức nghĩ tới Tống Vô Hà.
Bách Lý Thư cười:
"Động vào ngươi thì sao hả? Ngươi tưởng ta sợ hắn chắc? Hừ, mọi người đều sợ Tống Vô Hà, nhưng ta không sợ hắn, ngược lại, càng làm cho hắn không vui ta càng thấy vui vẻ."
Đây là thù oán lớn cỡ nào chứ?
Phong Quang dùng khuỷu tay huých nhẹ Bách Lý Thư:
"Này... Nếu người ta đã không muốn cho ngươi vẽ thì thôi, ngươi thả người ta đi đi."
"Không được!"
Bách Lý Thư từ chối một cách đầy trẻ con,"Nếu người khác không muốn cho ta vẽ thì cũng thôi đi, nhưng nữ nhân này là người mà Tống Vô Hà bảo vệ, vậy chứng minh địa vị nàng ta trong lòng Tống Vô Hà không hề thấp, nói không chừng còn là người mà Tống Vô Hà thích ấy chứ!"
"Thế thì sao..."
"Ta muốn vẽ nàng ta, sau đó trưng bày khắp cả nước, ta muốn Tống Vô Hà phải tức chết!"
Phương pháp này quá ác độc rồi!
Gương mặt Băng Thanh dưới khăn che mặt rốt cuộc cũng trắng bệch.
Khóe miệng Phong Quang co rút:
"Rốt cuộc ngươi với Tống Vô Hà có thù oán với nhau lớn đến cỡ nào thế?"
"Hoàng tẩu, tẩu quên rồi à, từ năm ta bốn tuổi đã bị Tống Vô Hà quản giáo rồi, mỗi ngày hắn đều phạt ta chép sách, làm cu li. Trong cung thiếu gì ha nhân ch! thế mà hắn lai =ế tình bắt †a đun nước chẻ cÙi. nấu cm!" Bách Lý Thư vừa nhớ tới những năm đó thì lại thấy miệng đầy mật đắng,"Càng quá đáng hơn là, hắn còn ép ta ăn cơm do chính ta nấu nữa! Hắn thật quá đáng! Từ rất lâu trước kia ta đã thể, ta và hắn không đội trời chung!"
Phong Quang nghe xong thì im lặng hồi lâu. Theo như lời Bách Lý Thư nói thì Tống Vô Hà nhất định là kẻ thù của hắn rồi.
Bách Lý Thư lại nhìn về phía Băng Thanh:
"Ta không bắt được Tống Vô Hà, vậy thì bắt ngươi cũng được! Người đâu, chuẩn bị bút mực cho ta!"
"Không... từ từ đã."
Phong Quang vội ngăn cản Bách Lý Thư,"Hay là ngươi cứ nghĩ cho kỹ đi, có câu tai họa không nên liên lụy tới người nhà. Ngươi có thù có oán với Tống Vô Hà cũng không nên liên lụy tới người khác chứ, ngươi cũng biết, nếu ngươi dán bức vẽ nàng ta ra khắp cả nước, chỉ sợ nàng ta cũng chẳng còn mặt mũi để sống nữa?"
"Hoàng tẩu à."
Mặt Bách Lý Thư không có cảm xúc, đặt ra một câu hỏi đầy lý lẽ,"Nàng ta có muốn sống hay không thì liên quan gì tới ta chứ?"
"Cái này... cái này..."
Quả thực cô không có cách nào để phản bác cả!
Bách Lý Thư phất tay ra lệnh,"Lột quần áo nàng ta ra cho ta!"
Băng Thanh giữ chặt cổ áo mình,"Nếu các ngươi dám ra tay, ta sẽ lập tức cắn lưỡi tự sát!"
"Đừng đừng đừng!"
Phong Quang vội vàng đứng chắn giữa Bách Lý Thư và Băng Thanh,"Có chuyện gì thì cứ từ từ mà nói, từ từ nói... đừng xúc động."
"Hoàng tẩu! Tẩu mau tránh ra!"
Cái gì mà ôn hòa lễ độ? Cái gì mà thiếu niên trầm ổn chứ? Lúc gặp phải chuyện làm mình không hài lòng, Bách Lý Thư sẽ tức đến giậm chân.
Phong Quang quay đầu nói với Bách Lý Thư:
"Nếu người ta đã không có tỉnh thần cống hiến cho nghệ thuật thì chúng ta đừng nên làm khó người ta nữa."
Thừa dịp Phong Quang quay đầu đi, ánh mắt Băng Thanh lập tức thay đổi. Nàng ta rút cây trâm trên tóc xuống, tiến lên một bước, đè trâm vào cổ Phong Quang,"Bách Lý Thư, ngươi dám động vào ta, ta sẽ cùng nàng ta Bách Lý Thư lớn giọng quát:
"Ngươi thật to gan! Mau thả hoàng tẩu của ta ra!"
Băng Thanh lại nhỏ giọng nói vào tai Phong Quang:
"Cô nương, ta vì tự bảo vệ mình nên không còn cách nào khác, đành phải để cô thiệt thòi trước vậy."
Phong Quang: "..."
Trong lúc giằng co, một trận gió đêm chợt nổi lên.
Không biết người đàn ông mặc áo trắng xuất hiện từ lúc nào, vẻ ung dung tự tại ngày thường của hắn không còn nữa, hiện tại ánh mắt của hắn u tối, cất giọng khàn khàn và đầy âm trầm nói:
"Buông nàng ra."
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Bởi vì từ lúc hắn xuất hiện, sát khí cũng cùng lúc phát ra làm cho người ta cảm thấy hít thở cũng khó khăn.