Quyển 17 - Chương 44: Công lược thái giám
Quyển 17 - Chương 44: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 44: Công lược thái giám
Đúng thế, trước kia Phong Quang từng khen hắn ta là một thiên tài.
Một thiếu niên sinh nhầm thời đại, không thể nhận được sự nhận định đúng đắn của người khác, lại không có ai công nhận những bức tranh của hắn ta. Hắn là một thiên tài, một thiên tài sinh sớm mấy trăm năm.
Phong Quang xem từng bức vẽ trước mặt, càng xem nhiều thì sự chấn động trong lòng càng lớn, cuối cùng, cô nhìn chằm chặp vào Bách Lý Thư,"Tất cả những bức tranh này đều do ngươi vẽ thật sao?"
"Đương nhiên là sự thật rồi, những người biết ta vẽ mấy tranh này thì đều không để ý tới ta nữa, còn nói sau lưng rằng ta hạ lưu, chỉ có hoàng tẩu sau khi biết còn cổ vũ ta, khen ta."
"Ngươi đúng là ghê gớm... không, là quá ghê gớm!" Phong Quang vỗ vai hắn,"Qua vài trăm năm nữa thôi, ngươi nhất định sẽ trở thành đại thiên tài mà người đời ai cũng biết tới."
Bách Lý Thư cầm lấy tay cô, vui vẻ nói:
"Ta biết, hoàng tẩu chính là hoàng tẩu, cho dù có mất trí nhớ thì tẩu vẫn giống như trước đây!"
Cô ngượng ngùng gãi đầu, lại hỏi:
"Đúng rồi, ngươi nói ngươi muốn cho ta xem tác phẩm mới của ngươi..."
"Ta còn chưa vẽ đâu, tuy nhiên ta có thể lập tức vẽ cho hoàng tẩu xem."
Bách Lý Thư vui vẻ nói:
"Bởi vì ta đã tìm được một người mẫu hoàn mỹ rồi."
Cái từ "người mẫu" này là trước đây hắn nghe chính miệng Phong Quang nói ra.
"Người mẫu mà ngươi nói là ai thế?"
"Hoàng tẩu, để ta cho tẩu nhìn thấy nàng ta."
Bách Lý Thư vỗ tay, nói với thị vệ ở đối diện:
"Các ngươi mang nữ nhân kia vào đây cho ta."
"Rõ!" Thị vệ lĩnh mệnh.
Chỉ một lát sau, một nữ nhân mặc bạch y, đeo mạng che mặt bị áp tải tới.
Phang Ouiand vừa nhìn đã biết người này là ai aiồ nhút nàv cô thât e\# muốn cảm thán một câu, thế giới này thật là nhỏ.
"Hoàng tẩu, nhất định là tẩu không nhớ rõ rồi."
Bách Lý Thư tận tình giới thiệu,"Nàng ta là Băng Thanh của Lãm Nguyệt lâu, chính là người đứng đầu bảng nổi danh bán nghệ không bán thân ở Lãm Nguyệt lâu ấy. Nàng ta đẹp như thế, cơ thể tất nhiên cũng không tệ rồi."
Phong Quang: "..."
Cô thật sự muốn nói với hắn ta rằng, một đứa trẻ nói ra những lời này thì dễ bị người ta gọi là cầm thú lắm.
"Đại tẩu, tẩu yên tâm đi, cho dù là Băng Thanh này có đẹp thế nào thì đệ vẫn cảm thấy tẩu là người đẹp nhất trên đời này."
Chỉ là không thể khiến Phong Quang trở thành người mẫu của mình, hắn ta cảm thấy hơi nuối tiếc một chút.
Con ngươi lạnh lùng của Băng Thanh liếc nhìn Phong Quang, thái độ của nàng ta không kiêu ngạo cũng không xiểm nịnh, quả thực làm người ta phải liên tưởng tới đóa tuyết liên cao ngạo trên đỉnh Thiên Sơn, chỉ có thể nhìn, không thể tới gần, một khi tới gần sẽ giống như làm vấy bẩn sự thánh thiện thuần khiết của nàng ta vậy.
Ồ, tuyết liên trưởng thành cực kỳ giống với cái bắp cải.
Phong Quang ngẫm nghĩ, vẫn cảm thấy mình so sánh người ta như hoa tuyết liên thì không thỏa đáng lắm, nhưng vào giờ phút này, cô thật sự không nghĩ ra được nhiều từ ngữ để hình dung.
Bách Lý Thư trực tiếp ra lệnh:
"Người đâu, lột quần áo của nàng ta ra cho ta."
Phong Quang bị sự thẳng thắn này của hắn ta làm cho hoảng sợ. Còn chưa đợi cô nói gì, Băng Thanh đã lạnh lùng quát lên:
"Ngươi dám làm như thế, ta sẽ cắn lưỡi tự sát."
"Ngươi thích tự sát thì tự sát đi."
Bách Lý Thư nói với vẻ chẳng sao hết,"Chỉ cần thân thể của ngươi không bị thương, có thể để ta vẽ tranh được là được rồi."
Dường như Băng Thanh đang nghiến răng nghiến lợi, nàng ta cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nói:
"Ngươi đường đường là hoàng tử mà lại làm ra chuyện do bẩn tới mức này, lẽ trời, đạo đức ở đâu hả?"
Những bức tranh treo trên tường, nàng ta thậm chí còn không muốn "Ta quan tâm lẽ trời, đạo đức làm quái gì?" Bách Lý Thư nói,"Ở chỗ của ta, ta là trời, có thể cống hiến cho trời chẳng phải là phúc khí ba đời của ngươi hay sao?"