Quyển 17 - Chương 43: Công lược thái giám
Quyển 17 - Chương 43: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 43: Công lược thái giám
Người kia hỏi:
"Cô nương, cô không sao chứ?"
"Không sao."
Phong Quang ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy đó là một thiếu niên chừng mười ba, mười bốn tuổi mặc áo hoa. Thiếu niên tuấn tú, thoạt nhìn là người nho nhã, lễ độ, nhưng lớn lên kiểu gì cũng sẽ trở thành nhân vật hại nước hại dân thôi.
Thiếu niên nhìn thấy dung mạo của cô thì mắt không khỏi sáng lên, ôn tồn, lễ phép nói:
"Đại hoàng tẩu, tẩu không nhớ ra ta sao?"
"Khoan đã... Ngươi gọi ta là gì cơ?"
"Đại hoàng tẩu đó, tẩu không nhớ ta à? Ta là Tiểu Thư đây, Bách Lý Thư."
Thiếu niên nói với vẻ nghỉ hoặc:
"Chẳng phải ta mới chỉ rời khỏi hoàng thành nửa năm thôi sao? Sao tẩu đã quên ta rồi?"
Bách Lý Thư... Phong Quang lục lọi ký ức trong đầu một chút, lúc này mới mơ hồ nhớ ra, Phi Ngọc từng nói qua với cô rằng, Bách Lý Mặc có một Tử hoàng đệ tên là Bách Lý Thư, nửa năm trước bị lão hoàng đế tống đến một ngôi chùa gì đó để tu thân dưỡng tính, không ngờ lúc này hắn ta đã trở về hoàng thành rồi.
Phong Quang ngượng ngùng nhìn thiếu niên:
"Xin lỗi, khoảng thời gian trước ta bị thương nên quên mất rất nhiều chuyện."
"Hoàng tẩu quên những cái khác thì cũng chẳng sao, nhưng sao có thể quên ta chứ!"
Ai ngờ Bách Lý Thư nghe những lời này xong liền từ một thiếu niên lễ độ chuyển thành đứa trẻ giận dỗi,"Chúng ta là bằng hữu tốt như thế cơ mà! Quan hệ tốt hơn so với bất kỳ kẻ nào! Đáng lẽ ta là người mà hoàng tẩu phải không quên được mới đúng chứ!"
Phong Quang không biết phải an ủi hắn ta thế nào, sự thật là, cô căn bản không hề có cảm giác rằng bọn họ đã từng rất thân thiết với nhau, thế nên đành ngượng ngùng đáp:
"^4i này Chuyên mất trí nhớ †a cñna không auvết định được" "Hoàng tẩu, ta sẽ làm tẩu nhớ ra ta! Gần đây ta vẽ được rất nhiều tác phẩm mới, ta dẫn tẩu đi xem!"
Dứt lời, hắn ta liền kéo tay Phong Quang đi về một hướng khác.
Phong Quang không ngờ rằng nhìn thiếu niên này dáng người nhỏ gầy mà sức lại không nhỏ chút nào, cô muốn thoát ra mà không thoát được,"Ngươi muốn đưa ta đi đâu?"
Bách Lý Thư cười hì hì đáp:
"Tới phủ của ta! Lâu lắm rồi hoàng tẩu không tới phủ của ta chơi đấy!"
Tuy rằng Bách Lý Thư còn nhỏ tuổi, cũng chưa được phong vương nhưng đã sớm được Bách Lý Mân ban thưởng cho phủ đệ. Phủ đệ của hắn ta là nơi náo nhiệt nhất hoàng thành, rất thích hợp với tính cách thích náo nhiệt của chủ nhân. Tuy nói rằng điều này đại biểu cho việc Bách Lý Mân đã sớm loại bỏ đứa con này khỏi danh sách người thừa kế ngai vàng nhưng cũng có thể thấy không phải ông ta không thích đứa con này.
Phủ của Bách Lý Thư cách đó cũng không xa, đi bộ khoảng năm phút đồng hồ là tới.
Vào phủ, Bách Lý Thư liền kéo Phong Quang tới thẳng phòng tranh của hắn ta. Phong Quang vừa bước qua cửa đã ngửi thấy mùi mực nồng đậm, sau khi đèn trong phòng được bật lên, cô liền nhìn những bức tranh vẽ treo trên tưởng đến ngây dại.
Phòng vẽ tranh này cực kỳ lớn, trên tường treo đầy tranh vẽ, tất cả đều là vẽ người lõa thể, có đàn ông, có phụ nữ, có trẻ con, cũng có người già. Thần thái của bọn họ không giống nhau, nhưng từ ánh mắt của bọn họ trong tranh có thể thấy bọn họ hoặc xấu hổ, hoặc phẫn nộ, tất cả đều được phác họa bằng những đường cong màu đen đơn giản.
"Tất cả những cái này đều là ta vẽ đấy!"
Bách Lý Thư tự hào nói:
"Mọi người... ngay cả phụ hoàng cũng cho là ta làm việc không chính đáng, nhưng chỉ có hoàng tẩu tán đồng ta, hoàng tẩu nói ta vẽ rất đẹp!"
Phong Quang đứng trong thế giới tranh khỏa thân này, cô rất khó nói ra đây là một chuyện dơ bẩn, bởi vì những bức tranh này đều được vẽ với bút pháp trơn tru, nhan sắc sinh động, còn có cả những đường cong hoàn mỹ của cơ thể nữa, nó làm cho người xem có cảm giác chấn động, là loại chấn động cực kỳ mãnh liệt.
Phong Quang không dám tin hỏi lại:
"Những bức tranh này đều là ngươi vẽ ư?" Hắn như một đứa trẻ, khi nhắc tới chuyện mà mình hứng thú thì thần thái lập tức sáng láng, trong mắt như lóe lên ánh sáng,"Những bức tranh này đều do ta vẽ cả, hoàng tẩu cũng đã từng nói, ta là thiên tài mà!"