Quyển 17 - Chương 42: Công lược thái giám
Quyển 17 - Chương 42: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 42: Công lược thái giám
"Tống Vô Hài!"
Mặt Phong Quang đỏ bừng, dùng cả hai tay đẩy mặt hắn ra xa,"Người tôn trọng ta một chút đi! Ngươi còn tùy tiện trêu chọc ta, ta... ta!"
Hắn nhìn cô với vẻ lười nhác:
"Nàng định thế nào nào?"
"Ta sẽ coi là thật!"
Hắn thuận miệng đáp:
"Vậy cứ coi là thật đi."
Giọng điệu như thể nói hôm nay chúng ta ăn cải trắng đi ấy.
Phong Quang ngây người hồi lâu, ngơ ngẩn hỏi:
"Ngươi nói thế là có ý gì?"
"Lời này của ta là có ý gì ư?"
Tống Vô Hà bế cô đứng lên, trên gương mặt an tĩnh đột nhiên lộ ra một sự dịu dàng làm người ta say đắm.
Dáng vẻ vô tình phát ra hormone nam tính của hắn quả thực rất mê người.
Phong Quang không khỏi nhìn tới ngây dại.
Tống Vô Hà cười khẽ, ngay sao đó, cô bị hắn tiện tay ném lên giường. Phong Quang hét lên một tiếng, suýt chút nữa gãy luôn eo cô rồi.
"Tống Vô Hà, ngươi làm gì thế hả?"
"Ta là một thái giám, Thái tử phi cho rằng những lời ta vừa nói là có ý gì chứ?"
Hắn mỉm cười xấu xa, y như ác ma đang dạo chơi trần gian,"Tất nhiên là trêu đùa cô rồi."
Cô đỡ eo ngồi dậy từ trên giường, chỉ tay vào hắn, tức giận đùng đùng nói:
"Ngươi là đồ khốn khiếp!"
"Ta cũng chưa từng nói ta là người tốt mà."
Tống Vô Hà xoay người đi ra phía sau bình phong, bóng dáng mơ hồ lộ ra cho thấy hắn đang thay quần áo,"Thế nên ta mới nói, Thái tử phi thật sự quá ngu ngốc."
Phong Ouana cầm mât cái aối ném eano. bỉ hắn đứng ở eau hình phong bắt được. Cô không cam lòng, lại cầm chăn ném sang, hắn ở bên kia nhẹ nhàng tránh đi.
Cô xuống giường, cầm hết lượt chén trà, bình rượu ném hắn, chỉ nghe thấy những tiếng choang choang vang lên trong phòng, qua hồi lâu mới im ắng trở lại.
Tống Vô Hà mặc bạch y đơn giản bước ra từ sau bình phong, dáng vẻ hắn trang nhã, ung dung bao nhiêu thì cô lại mệt đến thở hồng hộc bấy nhiêu.
Hắn nhướng mày cười nói:
"Thái tử phi quá dư thừa tinh lực nên không có chỗ để phát tiết à?"
Phong Quang không thể nhìn nổi cái dáng vẻ vân đạm phong khinh này của hắn, cô hét lên:
"Tống Vô Hà, ta chán ghét ngươi!"
Sau đó, cô lập tức chạy ra khỏi phòng.
Lúc này, không còn ai cản cô lại nữa.
Nụ cười trên mặt hắn cũng được thu lại.
"Đại nhân. ."
Gã mặc đồ đen vẫn còn đang quỳ nơm nớp sợ hãi hỏi một câu:
"Có cần đuổi theo bắt Thái tử phi lại không?"
Hắn trầm mặc, sau một lúc lâu, hắn đáp:
"Âm thầm bảo vệ nàng cho đến khi nàng trở lại bên cạnh Bách Lý Mặc mới thôi."
"Vâng, đại nhân."
Gã mặc đồ đen sau khi nhận mệnh lệnh liền biến mất nhanh như một cơn gió.
Phong Quang chạy một mạch tới mui thuyền, phát hiện ra thuyền đã cập bờ, cô chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã trước những lời mà Tống Vô Hà vừa nói. Nó giống như việc cô kết bạn, vốn dĩ cho rằng đối phương cũng thích mình, kết quả người ta lại nói rằng vì quá nhàm chán nên mới trêu chọc cô cho vui vậy.
Cô rời khỏi thuyền, đứng ở trên bến tàu đông đúc người qua kẻ lại. Cô quay đầu nhìn con thuyền kia, cũng chẳng thấy ai đuổi theo, cô chỉ hận rèn sắt không thành thép, thầm nghĩ:
"Hạ Phong Quang à Hạ Phong Quang, mày nghĩ mày là ai chứ? Có sức hấp dẫn gì để người ta phải đuổi theo mày chứ?" Phong Quang quay đầu, không hề dừng lại mà hòa mình vào biển người. Người trên phố đều đang thảo luận chuyện Băng Thanh cô nương bị Liên minh kẻ ác bắt đi, nhưng cô chẳng có chút hứng thú nào. Cô nghĩ, nếu Băng Thanh là người mà hắn đã phái người theo bảo vệ thì nhất định hắn sẽ không để nàng ta xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ như thế, cô lại thấy trong lòng khó chịu.
Phong Quang không biết tâm tình lúc này của mình nghĩa là gì, cô đụng phải một người, khi sắp ngã ra thì tay lại bị người đó kéo lại.