Quyển 17 - Chương 60: Công lược thái giám
Quyển 17 - Chương 60: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 60: Công lược thái giám
Phong Quang nhìn về phía người đột nhiên xuất hiện:
"Chẳng phải ngươi hẹn ta canh ba tới tìm ngươi hay sao?"
Người tới, quả nhiên là Tống Vô Hà mặc bạch y như tuyết.
Hắn đi tới bên cạnh cô, nhướng mày cười, phong lưu khó nói thành lời:
"Ta hẹn nàng canh ba gặp mặt lúc nào chứ?"
"Hôm nay người lấy kẹo hồ lô trong cái hộp thứ ba..."
Tống Vô Hà phát ra tiếng cười khẽ đầy sung sướng:
"Có phải Phong Quang đã nghĩ nhiều rồi không thế?"
Chẳng phải Tây Du Ký cũng diễn như thế sao? Bồ Đề lão tổ gõ đầu con khỉ Tôn ba nhát, thực ra là ám chỉ bảo con khi Tôn hãy tới tìm ông ấy vào canh ba.
Phong Quang hiếm có lần nào cảm thấy mình thông minh như thế, không muốn nghĩ rằng bản thân mình tự đa tình:
"Thật sự là ta suy nghĩ nhiều rồi sao?"
"Tất nhiên, ta không biết lấy đồ ra từ cái hộp thứ mấy, lại làm Phong Quang hiểu lầm như thế."
Khóe mắt Tống Vô Hà cong lên:
"Tuy nhiên, Phong Quang cho rằng ta hẹn nàng gặp mặt lúc canh ba, nàng cũng tới gặp thật, ta rất vui."
Phong Quang bĩu môi, thầm nghĩ quả nhiên cô đã nghĩ quá nhiều rồi, cô hỏi:
"Nếu ngươi không có ý như vậy, vậy sao giờ ngươi lại xuất hiện ở đây?"
"Ta chỉ muốn xem quá nửa đêm rồi mà Phong Quang còn rời khỏi tầm cung làm gì thôi."
"Tống Vô Hà, ngươi đang theo dõi ta đấy à?"
Tống Vô Hà sở cánh mũi, cười nhạo:
"Phong Quang nói quá lời rồi, đây là quan tâm, sao lại gọi là theo dõi được?"
"Vậy ngươi cứ tiếp tục đứng ở đây mà quan tâm đi!"
Biết được hành động của mình bị người khác theo dõi, tâm trạng của cô vô cùng tệ. Phong Quang liền xoay người đi:
"Ta về đây!"
Hắn ở sau lưng cô cất tiếng gọi:
"Phong Quang."
Bước chân cô không dừng lại, ngay sau đó, vòng eo của cô bị một bàn tay quấn lấy, lưng cũng đụng phải một vòm ngực rắn chắc, mạnh khỏe.
Tống Vô Hà ôm eo Phong Quang, một tay khác nắm lấy cằm cô, bắt cô ngẩng đầu lên, ngay sau đó, hắn cúi đầu hôn lên môi cô.
Phong Quang trợn trừng mắt.
Cánh môi dán chặt vào nhau vẫn không thể làm Tống Vô Hà thỏa mãn. Đầu tiên, đầu lưỡi của hắn chậm rãi tách môi cô ra, sau đó cạy mở khớp hàm, tìm được lưỡi cô, dùng lưỡi mình quấn lấy nó cùng khiêu vũ. Động tác vốn dĩ dịu dàng, cẩn thận lúc này trở nên đầy cuồng nhiệt.
Phong Quang hoàn toàn bị động trước nụ hôn nồng nhiệt này, cô không khỏi nhắm chặt hai mắt, hai tay cũng vô thức cầm lấy bàn tay đang giữ cằm mình của hắn. Cái lưỡi ấm áp và mạnh mẽ của hắn khua khoắng trong miệng thơm của cô, cô nhanh chóng không chống đỡ được, cả người mềm nhữn, may mà có hắn ôm lấy nên mới không bị ngã xuống.
Qua hồi lâu, có lẽ Tống Vô Hà đã cảm thấy thỏa mãn nên rốt cuộc cũng buông tha cánh môi cô. Thấy bộ dáng thở hổn hển, đỏ mặt của cô, hắn lại tà tứ dùng đầu lưỡi liếm khóe môi cô, buộc cô phải xoay người lại, mặt đối mặt, cả người bị hắn giam cầm trong lồng ngực.
Tống Vô Hà nhẹ nhàng nâng cằm Phong Quang lên, không cho cô thẹn thùng cúi đầu, dịu dàng hỏi:
"Thích không?"
Giọng nói đầy gợi cảm này không khỏi làm người ta mềm nhữn cả xương cốt.
Sắc mặt Phong Quang đỏ một cách kỳ lạ, mãi một lát sau, cô mới gật đầu trong vô thức.
Tống Vô Hà mỉm cười:
"Vậy làm thêm lần nữa."
Cô vừa định mở miệng nói chuyện thì một lần nữa bị môi hắn chặn lại. Lúc này, nụ hôn không vội vàng như lần trước nữa, hắn chỉ chậm rãi liếm mút giống như đang nhấm nháp một miếng bánh thơm ngon vậy.
Phong Quang cảm nhận được bàn tay đặt trên eo mình của hắn bắt đầu chuvển đâng. linh hoat tiến vào trona váv áo cỦủa â. mêt đường đi thẳng vào trong, xuyên qua tầng yếm mỏng, dán vào da thịt non mịn, cũng chạm vào nơi mềm mại kia.