Quyển 17 - Chương 61: Công lược thái giám
Quyển 17 - Chương 61: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 61: Công lược thái giám
Phong Quang nhảy dựng lên trong lòng, cách một lớp áo, cô khẩn trương đè chặt cái tay hắn đang lộn xộn ở trên ngực mình.
Sắc mặt đỏ bừng, từ giữa môi răng hai người phát ra một tiếng than nhè nhẹ:
"Tống Vô Hà..."
"Ngoan... đừng nói gì hết."
Môi Tống Vô Hà dán vào môi cô, nói xong một câu này lại tiếp tục hôn sâu.
Động tác vừa dịu dàng, vừa mạnh mẽ, thả lỏng nhưng vẫn có lực.
Lòng bàn tay hắn cũng ôm lấy trái đào tiên không quá lớn, vừa đủ ôm gọn trong lòng bàn tay kia, dùng lực vừa phải vuốt ve nó. Hơi thở của Phong Quang bắt đầu trở nên dồn dập, cả người cô nhữn ra, mềm oặt trong vòng tay hắn, hoàn toàn chẳng có một chút sức chống cự nào.
Tống Vô Hà ôm lấy cô, dịch sang bên cạnh một bước, để cô dựa lưng vào tường. Nụ hôn cũng rời khỏi môi cô, chậm rãi di chuyển khắp gương mặt, vành tai, sau đó dừng trên xương quai xanh tinh xảo. Hắn nhẹ giọng nói:
"Phong Quang... ta có cảm giác với nàng."
Dường như để chứng minh những lời này, hắn lại đè chặt cô thêm một chút. Phong Quang cảm nhận được một vật cứng rắn đang đè chặt dưới bụng nhỏ của mình. Cô kinh ngạc trợn to mắt, không thể tin được những lời phổ cập khoa học linh ta linh tinh của mình lúc trước lại trở thành sự thật.
Nếu chỉ đơn giản là dục vọng, Tống Vô Hà muốn có phản ứng như thế này là rất khó, bởi trong đầu hắn cần có sự vui vẻ kích thích cơ thể tiết ra hormone rồi xảy ra biến hóa. Có lẽ cái này sẽ không kéo dài được trong thời gian quá lâu nhưng cũng đủ khiến người ta kinh ngạc và đỏ mặt, tim đập nhanh rồi.
Cũng không rõ do Phong Quang quá hiếu học hay quá phấn khích mà đợi đến khi cô tỉnh táo lại thì tay cô đã sờ tới nơi đó rồi.
Hơi thở của Tống Vô Hà cứng lại, quên luôn cả hành động. Hắn lằng lặng cúi đầu nhìn cô, lần đầu có loại cảm xúc gọi là mờ mịt.
Đã thế, Phong Quang còn rất mặt dày hỏi một câu:
"Huynh cảm thấy... ta chạm vào nơi này của huynh, huynh có cảm giác gì không?" Tống Vô Hà lắc đầu.
Phong Quang hơi thất vọng.
Hắn nghiêm túc đề nghị:
"Có lẽ nàng có thể cử động tay thử xem, giúp ta cảm nhận lại một chút."
Phong Quang do dự trong chốc lát, cuối cùng cô cắn răng gật đầu, bàn tay nhỏ chậm rãi cử động. Động tác của cô hơi gượng gạo, nhìn hắn càng khiến cô thấy thẹn thùng hơn, vì thế cô chỉ biết cúi đầu, rúc sâu vào trong ngực hắn. Sau đó, cô cảm thấy thứ đồ trong tay mình càng lúc càng trở nên nóng rẫy.
Cô cố không thẹn thùng, ngẩng đầu muốn quan sát phản ứng của hắn. Nhưng một nụ hôn nóng bỏng lại đánh úp cô, dưới sức nóng dần dâng lên của cơ thể, cô cũng hiểu, bản thân mình lại bị hắn đùa bỡn rồi.
Tống Vô Hà hơi rời khỏi môi cô,"Ôm ta."
Cô nghe lời, vươn tay ôm lấy cổ hắn.
Tống Vô Hà dùng một tay nhẹ nâng mông cô lên, để hai chân cô vòng quanh eo mình. Tiếp đó, cô liền cảm thấy người dưới chợt lạnh thì ra quần lót đã bị hắn xé nát, còn chưa kịp phát ra âm thanh phản đối, cô đã lại cảm thấy thứ nóng rực kia kề sát vào vùng đào nguyên của mình.
Tống Vô Hà nhẹ nhàng cắn lên vành tai cô,"Phong Quang đã từng nói, nếu ta cố gắng một chút thì vẫn có hy vọng, giờ chúng ta thử một chút, được chứ?"
Khoan đã... Chuyện này hình như tiến triển hơi nhanh rồi.
Phong Quang vừa định nói hai chữ không được thì môi cô đã lại bị lấp kín một lần nữa. Theo sát đó, cô lập tức cảm nhận được sự đau đớn vì thân thể bị xé rách, cả người cô căng lên, móng tay như muốn đâm sâu vào da thịt trên cổ hắn, nhưng vì đang bị hắn hôn môi nên không thể phát ra được tiếng hét đau đớn nào.
Tống Vô Hà cũng không được dễ chịu y như cô, nhưng hắn giỏi hơn Phong Quang về mặt nhẫn nại nên chờ đến khi cả người cô không căng chặt nữa, hắn mới thấp giọng nỉ non nói bên tai cô một câu,"Thì ra... sau khi nỗ lực để thành công theo như lời Phong Quang nói lại là cảm giác mất hồn như thế này."