Quyển 17 - Chương 64: Công lược thái giám
Quyển 17 - Chương 64: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 64: Công lược thái giám
Ngày hôm sau, đến khi mặt trời đã lên cao thì người nằm ngủ trên giường mới mơ màng mở mắt bừng tỉnh."Dậy rồi." Khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông ghé sát tay cô, đặt lên mu bàn tay một nụ hôn.
Tống Vô Hà dùng một tay chống đầu, nằm nghiêng, lặng lẽ ngắm nhìn cô, trên gương mặt đẹp tràn ngập vẻ tình tứ dịu dàng không thể nào hòa tan được.
Phong Quang sửng sốt hồi lâu mới nhận ra những chuyện xảy ra đêm qua không phải một giấc mơ. Ngay lập tức, cô ngồi bật dậy, sốt ruột hỏi:
"Sao chàng lại ở đây hả?"
"Vì sao ta không thể ở đây?"
Tống Vô Hà cũng ngồi dậy, nhìn cô cười tủm tỉm.
Phong Quang phát điên:
"Chỗ này là Đông Cung, là tẩm cung của ta đó, nếu bị người khác nhìn thấy thì chàng sẽ bị chém đầu!"
Tống Vô Hà không những không nóng nảy mà ngược lại còn hôn cô một cái, thảnh thơi ung dung nói:
"Phong Quang nhìn cho rõ, đây là Đông Cung thật sao?"
Nhờ có sự nhắc nhở của hắn, lúc này cô mới nghiêm túc nhìn xung quanh, chỉ thấy căn phòng này bày biện đơn giản và trang nhã, căn bản không giống với xa hoa, lộng lẫy trong tẩm cung của cô, cô ngẩn ra:
"Đây là nơi nào?"
"Thủy Trúc hiên."
Suy nghĩ một chút, hắn lại bổ sung thêm một câu:
"Cũng là cái ổ chó mà Phong Quang từng nói ấy."
Phong Quang khựng người một giây, sau đó nhanh chóng cười lấy lòng:
"Chẳng phải người ta có câu ổ vàng ổ bạc cũng chẳng bằng ổ chó nhà mình hay sao..."
"Vậy sau này, đây sẽ là ổ chó của ta và Phong Quang, được chứ?"
"Được."
Cô nỗ lực bỏ qua hai tiếng "ổ chó" mà hắn nói, quả thực nó mang cho cô cảm giác rất không dễ chịu chút nào,"Khoan đã... chàng đưa ta tới đây, vâv chẳng nhải narồi ở Đâng Cuna eế nhát hiên ra là ta biến mất hav eaa^2" Ngón tay thon dài của hắn quấn lấy một lọn tóc dài lòa xòa trước ngực cô, lười nhác đáp:
"Không cần lo lắng, ta đã phái người tới nói với Đông Cung rằng Phong Quang tới chỗ ta làm khách rồi."
Làm khách? Có ai làm khách mà lên giường ngủ thế này không?
Phong Quang trầm mặc trong giây lát:
"Bên chỗ Đông Cung... không có ai tới tìm ta sao?"
Sắc mặt Tống Vô Hà lập tức trở nên lạnh lùng,"Nếu Phong Quang muốn hỏi tới Bách Lý Mặc thì sao không hỏi thằng ra chứ?"
"Không phải... chàng đừng hiểu lầm."
Cô cầm lấy tay hắn lấy lòng, chớp mắt rất nghiêm túc:
"Ta chỉ sợ Thái tử sẽ lấy chuyện này ra để làm khó dễ chàng, dù sao... giờ ta cũng là Thái tử phi."
Càng quan trọng hơn là cô sợ tin tức cô và Tống Vô Hà có quan hệ với nhau sẽ bị người cha già bảo thủ của cô biết được.
Tống Vô Hà có tư cách để kiêu ngạo, chẳng cần bận tâm tới cái gì nhưng cô thì khác, cô còn có phụ thân đó.
Lúc này, sắc mặt Tống Vô Hà mới dễ chịu hơn. Hắn sờ đỉnh đầu cô, híp mắt nói:
"Bách Lý Mặc không có khả năng động tới ta được, sớm hay muộn... thân phận Thái tử phi này của nàng cũng sẽ được bỏ đi thôi."
Hắn không thích cô có tí liên quan nào với Bách Lý Mặc, mối quan hệ kia càng đoạn tuyệt sớm càng tốt.
Tất nhiên Phong Quang thấy hắn nói gì thì nghe theo nấy, tới lúc này rồi, cô mới ý thức được thân thể mình hơi khó chịu, vừa cúi đầu nhìn thì thấy quần áo đã được thay ra, cô lại ngẩng đầu:
"Quần áo của ta... là chàng thay à?"
"Tất nhiên."
Tống Vô Hà gật đầu hài lòng, cũng không biết là hắn nhìn thấy gì mà tỏ vẻ vừa lòng như thế!
Cô lập tức khoanh tay ôm lấy ngực mình theo bản năng.
Tống Vô Hà nhướng mày,"Ta đã nhìn rồi, cũng sờ rồi, giờ nàng đề phòng như thế cũng chẳng thay đổi được gì đâu."
Mặt cô đỏ lên,"Lúc ta ngủ, chàng đã ăn bao nhiêu đậu hũ của ta hả?" Tống Vô Hà sờ mũi: "Ta thấy sắc mặt của Phong Quang cũng khá là hưởng thụ nên không khỏi thấy hơi lưu luyến không rời..."