Quyển 17 - Chương 65: Công lược thái giám
Quyển 17 - Chương 65: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 65: Công lược thái giám
Nói cách khác là hắn đã ăn sạch sẽ đậu hữ rồi, ngay cả bã đậu cũng chẳng chừa lại.
Cô căm tức mắng:
"Thật không công bằng!"
"Cái gì mà không công bằng chứ?"
"Chàng đã nhìn thấy hết ta, nhưng mà ta còn chưa nhìn thấy hết thân thể của chàng!"
Đêm qua tối đen như mực, cô lại bị hắn ôm vào lòng, hoàn toàn chẳng thưởng thức được một chút nào thân thể hắn cả.
Tống Vô Hà xoa cằm, gật đầu nghiêm túc đáp:
"Phong Quang nói không sai... thôi thế này đi."
Hắn kéo cổ áo của mình xuống, cầm lấy tay cô nhét vào trong, áp lên ngực mình rồi cười nói:
"Phong Quang muốn nhìn kiểu gì, muốn sờ kiểu gì đều có thể."
"Chàng thật đúng là... hào phóng."
Khóe miệng cô giật giật.
Tống Vô Hà mỉm cười:
"Đối với Phong Quang thì ta luôn hào phóng như thế."
Phong Quang thở dài, trong lòng cô biết, bản thân cô vĩnh viễn không thể nói thắng hắn được.
"Nếu Phong Quang không chủ động thì ta đành phải tự tay làm lấy thôi."
Tống Vô Hà làm bộ làm tịch thở dài. Ngay sau đó, hắn liền túm lấy cổ tay cô, xoay người đè xuống, lại đẩy cô nằm ra giường, tay giữ cằm cô, hạ xuống môi cô một nụ hôn, chậm rãi cọ xát:
"Thời gian còn sớm... Chúng ta lại làm thêm một lần, được chứ?"
Tuy hắn dùng giọng điệu thương lượng nhưng sau đó lại vừa hôn vừa nhanh nhẹn cởi quần áo của cô ra, hoàn toàn không dừng lại một giây nào.
Đầu Phong Quang đã nhữn như bùn rồi, mơ mơ màng màng, đương nhiên tùy theo hắn nói cái gì thì làm theo cái đó.
Đến tận buổi chiều, Thái tử phi mới trở về Đông Cung.
Còn do đích thân Tống Vô Hà đưa về nữa, không ai dám ngẩng đầu nhìn Phong Quang, càng không có chuyện chỉ chỉ trỏ trỏ, ngoại trừ
Phi Ngọc thường xuyên lén lút ngẩng đầu, nhìn Phong Quang với ánh mắt lo lắng.
Tống Vô Hà luôn vô cùng hài lòng với ác danh của mình, trong cung này đâu đâu cũng có tai mắt của hắn, nếu ai dám nói lời ra tiếng vào thì người đó sẽ lập tức biến mất ở trên đời này luôn.
Lúc Phong Quang sắp sửa tiến vào trong tẩm điện, Tống Vô Hà lại cầm lấy tay cô, trắng trợn và táo bạo hôn lên trán cô một cái, sau đó cười dịu dàng nói:
"Nếu thân thể vẫn cảm thấy không thoải mái thì có thể tới Thúy Trúc Hiên, ta sẽ bôi thuốc giúp Phong Quang."
Nghĩ tới chuyện bôi thuốc mà hắn nói, tai Phong Quang lại nóng lên. Cô vội vàng đưa mắt nhìn xung quanh, ai nấy đều thành thật cúi đầu không dám nhìn về phía bên này, thế nên cô cũng tự lừa dối mình mà nghĩ rằng, những người đó không nhìn thấy cũng chẳng nghe thấy gì.
Cô trừng mắt với hắn, nhỏ giọng nói:
"Chàng bớt lại một chút cho ta."
Tống Vô Hà chớp mắt vô tội hỏi:
"Ta làm càn lắm sao?"
Nói vô nghĩa!
Phong Quang lại lườm hắn một cái rồi mới xoay người chạy vào tẩm cung.
Ừm... Một cái lườm này quả thực là phong tình vạn chủng.
Cô vừa mới rời đi có mấy giây mà hắn đã thấy nhớ cô. Tổng Vô Hà nghĩ hay là cứ xông vào tẩm cung của Phong Quang rồi đưa cô qua Thủy Trúc Hiên thôi. Đột nhiên cơn gió mang tới một hơi thở khác, Tống Vô Hà xoay người lại liền nhìn thấy Bách Lý Mặc.
Tống Vô Hà cười:
"Thái tử điện hạ, chào buổi chiều."
Không biết từ lúc nào, đám cung nhân đã lui ra, ánh hoàng hôn chiếu lên người Tống Vô Hà càng làm hắn giống như một chiến thần thắng lợi.
Cũng trong không gian tĩnh mịch này, đột nhiên lại có giọng nam khác cất lên,"Tổng đại nhân, chào buổi chiều."
Tống Vô Hà híp mắt lại, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh thấu xương. Hắn nhìn Bách Lý Mặc, quan sát thật kỹ. không hề có tính uy hiếp gì: "Tống đại nhân, có hứng thú nói chuyện một chút không?" "Thái tử muốn nói chuyện gì với ta chứ." "Về Phong Quang, về thân phận thật của ta."