Quyển 17 - Chương 66: Công lược thái giám
Quyển 17 - Chương 66: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 66: Công lược thái giám
Một ngày này, không ai biết Tổng Vô Hà và Bách Lý Mặc nói gì với nhau.
Chỉ là khi người ta nhìn thấy Tống Vô Hà rời khỏi Đông Cung, sắc mặt của hắn lạnh tới đáng sợ, không ai dám lại gần, cũng không ai dám hỏi gì.
Vì thế, buổi mật đàm giữa Tống Vô Hà và Bách Lý Mặc vào buổi chạng vạng ngày hôm đó trở thành bí mật giữa hai người.
Ngày đi săn tới rất nhanh, theo mệnh lệnh của Bách Lý Mân, Bách Lý Mặc và Phong Quang đều phải tham gia.
Phong Quang dậy từ sớm, thay một thân váy áo gọn gàng. Cô nhìn dấu hôn màu đỏ trên cổ mình, thầm mắng Tống Vô Hà đúng là tên tiểu nhân, đêm nào cũng lẻn vào tẩm cung của cô, đến tận hừng đông mới rời đi. Hành động lén lút này của hắn làm cho cô cũng chẳng được ngủ an ổn một ngày nào, trên người cũng bị để lại không ít dấu vết.
Cô đỏ mặt nghĩ tới bốn chữ "hàng đêm thâu hoan", lại kéo cổ áo lên cao hơn một chút để che đi dấu hôn kia. ra khỏi phòng, cô nhìn thấy Bách Lý Mặc đã chờ mình từ lâu.
Bách Lý Mặc thấy cô đi ra thì nở nụ cười nhẹ nhàng.
Phong Quang cảm thấy rất mất tự nhiên, cô chậm rãi đi tới, ngượng ngùng nói:
"Xin lỗi, ta hơi lề mầ."
Mấy ngày nay, cô và Bách Lý Mặc luôn là cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, có muốn không đụng mặt với Bách Lý Mặc cũng rất khó khăn. Nói thật, là một người có lương tri, trong lòng cô luôn cảm thấy rất tội lỗi. Nhưng trong chuyện tình cảm, Phong Quang chưa bao giờ là một người không quyết đoán, nếu đã quyết định thì cô sẽ không dễ dàng thay đổi.
Bách Lý Mặc đứng lên, lại cầm lấy tay cô, viết vào lòng bàn tay cô mấy chữ,"Nếu đã chuẩn bị xong rồi thì chúng ta lên đường thôi."
"Bách Lý Mặc... Ta có chuyện muốn nói với huynh."
"Không cần nhiều lời."
Ngón trỏ của hắn chậm rãi di chuyển trong lòng bàn tay cô, viết:
"Lòng ta hiểu mà.""
Phong Quang cả kinh trong lòng, nhưng rất nhanh, cô liền hiểu, với cách làm trắng trợn táo bạo kia của Tống Vô Hà, nếu muốn người ta không biết đúng là rất khó, cô không dám tin tưởng, hỏi lại: "Thái tử... Nếu huynh đã biết, huynh không... tức giận sao?"
Hắn ta lắc đầu, lại viết:
"Phong Quang vốn là của Tống Vô Hà."
Cô ngẩng đầu nhìn hắn ta, thật sự không hiểu lời này của hắn ta là có ý gì.
Bách Lý Mặc cũng chỉ cười. Hắn ta buông tay cô ra, dùng ánh mắt ý bảo cô rằng, thời gian không còn sớm nữa, bọn họ nên xuất phát thôi.
Nhìn hắn ta có vẻ không muốn nói nhiều nên Phong Quang có hỏi tiếp cũng chẳng được, đành phải gật đầu, cùng hắn ta rời khỏi Đông Cung, hội hợp với đám người Bách Lý Mân ở ngoài cổng hoàng cung.
Bên người Bách Lý Mân là Quốc sư Huyền Hồ, cũng có Tống Vô Hà và Hạ Triều, Phong Quang không dám nhìn cả hai người phía sau này.
Cô sợ Tống Vô Hà không biết phân biệt nặng nhẹ xông qua đây động tay động chân với mình, lại sợ phụ thân mình biết sẽ không nhịn được mà cầm đao đuổi chém cô, còn gào lên rằng:
"Làm nhục gia môn!"
May mắn là hai chuyện này đều không xảy ra.
Phong Quang cưỡi ngựa ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Bách Lý Mặc. Bãi đi săn trên núi cách hoàng cung không bao xa, cũng không biết tại sao trời nóng như đổ lửa thế này, Bách Lý Mân bị chập mạch ở chỗ nào mới nghĩ tới cái thú đi săn ấy. Một mình ông ta có "nhã hứng" thì cũng thôi đi, còn bắt những người khác phải đi cùng làm cho Phong Quang chỉ muốn trốn trong phòng lúc trời nắng nóng cũng không thể không đi.
Phong Quang nhìn Tống Vô Hà cưỡi ngựa đi ở phía trước mình, nhìn dáng vẻ hắn cưỡi ngựa cũng vô cùng ung dung, anh tuấn, trong lòng cô gào thét một câu, người đàn ông đẹp trai ấy chính là của cô!
Thình lình, cô đụng phải tầm mắt của Tống Vô Hà.