Quyển 19 - Chương 19: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Quyển 19 - Chương 19: Công lược trang chủ đại nhân có độcQuyển 19 - Chương 19: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Buổi sáng là thời gian tập võ của Nhàn Mạch, buổi chiều là thời gian tập viết của cậu, mà vào buổi tối, cậu còn có rất nhiều bài tập phải làm.
Sau khi tạm biệt Lam Chiêu, Phong Quang cùng Nhàn Mạch đi trên đường trở lại cung Nghỉ Hòa, cô nhìn vết thương xuất hiện trên mặt cậu sau khi luyện tập chiến đấu thực tế với Lam Chiêu, liền đau lòng không thôi:
"Lam Chiêu kia xuống tay thật sự quá không biết nặng nhẹ, sao lại có thể khiến người bị thương như vậy được? Lại còn làm mặt ngươi bị thương nữa, nếu như có vết sẹo thì phải làm sao bây giờ?"
"Sư phụ nói, thương tích trên người nam nhân chính là một loại vinh quang."
Phong Quang vừa nghe liền sợ đứa nhỏ này sẽ tin là thật, tương lai lại khiến trên người chẳng chịt vết thương, cô vội nói:
"A Mạch, ngươi nghe rõ cho ta, trên người ngươi không được để có thương tích, đặc biệt là không thể có vết sẹo trên mặt, nếu như trên mặt ngươi có quá nhiều vết thương, không còn dáng vẻ xinh đẹp như thế nữa, vậy tương lai ngươi cũng sẽ không tìm được vợ đâu."
Nhàn Mạch dừng bước chân, cậu tự hỏi trong chốc lát, nghiêm túc hỏi:
"Tìm vợ là phải cần đến mặt sao?"
"Cũng không hoàn toàn là như vậy. ."
Phong Quang cẩn thận phân tích cho cậu,"Nhưng ngươi phải biết rằng, một người có ngoại hình đẹp, người khác mới muốn tiếp xúc với hắn, muốn tìm hiểu suy nghĩ của hắn, tuy rằng nói khuôn mặt không thể đại diện cho tất cả mọi thứ, nhưng có đôi khi rất nhiều chuyện lại phải dựa vào khuôn mặt, ít nhất, một gương mặt đẹp có thể mang đến cho ngươi rất nhiều cơ hội."
"Vậy Phong Quang thì sao?"
"Cái gì?"
Nhàn Mạch hỏi:
"So với một người xấu xí, có phải Phong Quang cũng sẽ thích tiếp xúc với người đẹp đế hơn hay không?"
"Cái này à..."
Cô ngương ngùng ho khan môt tiếng "Tuy rằng ta cũng muốn phủ nhận, chẳng qua sự thật lại chính là như thế."
Không chỉ riêng cô, đây là bệnh chung của rất nhiều người, một người đẹp đứng cạnh một người không đẹp, ánh mắt của mọi người sẽ liền tự động nhìn người đẹp đó.
Việc ưa chuộng ngoại hình, quả thực luôn tồn tại một cách hợp lý từ xưa đến nay, bất kể ở đâu đi chăng nữa."Ta hiểu."
Phong Quang:
"Ngươi hiểu cái gì?"
Nhàn Mạch không trả lời, giống như lần trước khi nghe kể chuyện cô bé Lọ Lem vậy, dường như cậu đã rút ra được một bài học kỳ quái nào đó, liền chìm vào thế giới riêng của chính mình mà nghiền ngẫm bài học.
Vì vậy lại khiến Phong Quang phải chịu cảnh tâm can ngứa ngáy.
Bỗng nhiên một quả cầu lao vụt ra, lăn đến dưới chân Nhàn Mạch, cậu cúi đầu nhìn thoáng qua, lại ngẩng đầu, trước mặt là một bé trai tám chín tuổi vừa chạy tới.
Bé trai thấy Nhàn Mạch đeo kiếm bên hông, không dám tới gần, sau đó, cậu bé dường như lại nghĩ tới điều gì, trong đôi mắt ngây thơ hiện lên vẻ tò mò,"Ngươi... Ngươi chính là hoàng huynh của ta sao?"
Nhàn Mạch không phủ nhận, chỉ cười khẽ một chút, thuận miệng hỏi:
"Ngươi là người phương nào?"
Phong Quang kinh ngạc nhìn về phía Nhàn Mạch, cậu trước kia vốn không thích cười mà giờ cũng biết mỉm cười với người ta sao?
"Ta là Nhàn Lung..."
Bé trai nở một nụ cười rạng rỡ,"Đại hoàng huynh, huynh chính là đại hoàng huynh của ta đúng không?"
Vốn tưởng rằng cậu bé kia chỉ là một hoàng tử bình thường, ai có thể đoán trước được cậu vậy mà lại là con trai của Vân phi nương nương kia chứ.
Phong Quang chưa từng gặp Vân phi, cho nên không cách nào nhận xét được độ giống nhau trên gương mặt hai mẹ con bọn họ, chỉ là hiện giờ nhìn thấy đứa nhỏ này, cô liền ôm mặt cảm thán một câu,"Tiểu shota(1) đáng yêu quá."
"Hừ."
Nhàn Mạch thu lại nụ cười, thở ra một tiếng không nhẹ không nặng.
"Khu... đáng yêu như A Mạch nhà chúng ta được."
Nhàn Lung nhìn sắc mặt Nhàn Mạch chợt thay đổi, chớp chớp đôi mắt đầy nước như thể sắp trào ra,"Đại hoàng huynh, huynh không thích Nhàn Lung sao?"
*xwx*xx*x*x*x*x**
(1) Shota: bé trai [theo cách gọi của người nhật]