Quyển 19 - Chương 20: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Quyển 19 - Chương 20: Công lược trang chủ đại nhân có độcQuyển 19 - Chương 20: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Nhàn Mạch:
"Phải, ta không thích."
"Nhàn Mạch!"
Phong Quang bị câu trả lời quyết đoán của cậu làm cho hoảng sợ, cô lại nhìn về phía đứa bé kia, đã sắp khóc nhè, cô vội nói:
"Ngươi xem ngươi kìa, sắp chọc cho người ta phát khóc."
Nhàn Mạch bĩu môi, không nói gì. Rốt cuộc cậu cũng chỉ mới là đứa bé mười hai tuổi mà thôi, Phong Quang nhìn hành động hiếm hoi biểu lộ tính trẻ con của cậu, bỗng nhiên không biết nên nói gì mới phải.
"Nhị hoàng tử!"
Đám người hầu giờ mới theo sau đến đây, ma ma cầm đầu nhìn thấy Nhàn Mạch liền hơi cứng đờ, lại thấy dáng vẻ tủi thân của tiểu chủ tử mình, vội vàng khẩn trương nói:
"Nhị hoàng tử, người làm sao vậy? Có phải bị người ta bắt nạt hay không?"
Trước mặt bọn họ, cũng chỉ có một người là Nhàn Mạch, ma ma này nói ra một câu kia, rõ ràng có thể nghe ra trong lời nói có ý khác.
Nhàn Lung sợ có người hiểu lầm, vội vàng lắc đầu nói:
"Không có ai bắt nạt ta cả."
Ma ma kia lại nói:
"Nhị hoàng tử vốn tốt bụng, nhưng nếu thật sự bị người ta bắt nạt, cũng không cần chịu ấm ức mà không truy cứu, nói thế nào thì Nhị hoàng tử cũng là con trai được bệ hạ và nương nương yêu thương nhất, bệ hạ cùng nương nương đều sẽ đứng ra bênh vực Nhị hoàng tử."
Ma ma này cứ như thể nếu không nghe được từ miệng Nhàn Lung một câu Nhàn Mạch bắt nạt cậu bé thì liền quyết không bỏ qua.
Phong Quang nhìn Nhàn Mạch, mặt cậu không có biểu cảm gì, tựa như chỉ là một người không liên quan đứng ngoài cuộc, nhìn lại Nhàn Lung bên kia một chút, có nhiều cung nhân bảo vệ xung quanh như vậy, mà bên phía Nhàn Mạch, lại chỉ có một người.
Bởi vì tình trạng của Phong Quang lúc này vẫn không coi là người được. khi nhìn đến ma ma kia liền biến thành cảm giác tức giận, cô trực tiếp vọt qua, hung tợn vòng ra sau lưng ma ma kia đá một cái, ma ma kia liền trực tiếp bổ nhào ra mặt đất, còn lăn thêm hai vòng.
"Quách ma mal"
"Ma ma, người không sao chứ?"
Các cung nữ thái giám khác vội vàng nâng người bị ngã xuống đất dậy, Quách ma ma đỡ lấy eo mình, trên mặt cũng có đầy vết thương lớn bé, mắng một cách tùy tiện:
"Cái đứa nào dám đá bà đây, chán sống rồi hả!? Ai da... cái eo già của ta..."
Nhị hoàng tử điện hạ vừa rồi còn chưa khóc, vừa nghe thấy ma ma chửi ầm lên, đã bị sợ tới mức khóc thành tiếng. Mọi người lại luống cuống tay chân dỗ nín Nhị hoàng tử, không rảnh quan tâm đến Quách ma ma, Quách ma ma không còn ai đỡ lại ngã lăn ra đất.
Phong Quang bay về bên cạnh Nhàn Mạch, cười tủm tỉm hỏi cậu:
"Có vui không?"
"Phong Quang cảm thấy hả giận sao?"
Cậu không đáp mà hỏi ngược lại cô một câu.
Cô sờ sờ đầu,"Hẳn là cũng hả giận."
"Vậy ta cũng liền cảm thấy vui vẻ."
Cậu cười, trong đôi mắt đen nhánh có ánh sáng dịu dàng. Phong Quang khựng lại, tiếp theo vỗ lên đầu Nhàn Mạch một cái,"Không tồi nha, tuổi còn nhỏ đã biết tán gái như vậy, quả nhiên là đứa trẻ tốt mà ta bồi dưỡng."
"Ta không phải trẻ con."
"Ngươi mới mười hai tuổi, còn nhỏ mà."
Nhàn Mạch cố chấp nói:
"Ta có thể trưởng thành rất nhanh."
Phong Quang nhìn vẻ mặt bất chợt trở nên nghiêm túc của cậu, tâm tình chợt có chút vi diệu.
Người phía bên kia còn đang ồn ào nhốn nháo, Nhàn Mạch nhẹ nhàng nói:
"Phong Quang, chúng ta đi thôi."
"Ừm..." thể chọn đường vòng xa hơn, đúng là không đi vòng còn tốt, vừa vòng một cái, bọn họ liền gặp phải một người.
Trâu Hợp ngồi dựa trên cây, trong tay còn cầm một bình rượu, hắn ta uống say đến đỏ bừng cả mặt, túy lúy thì thầm:
"Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ, trừ khước Vu Sơn bất thị vân, thủ thứ hoa từng lãn hồi cổ, bán duyên tu đạo, bán duyên quân(1)..."
*x+*xx*xx*xx*x***
(1) Dịch nghĩa: (Bài thơ Ly Tử Kỳ 4 -Nguyên Chẩn)
Đã từng qua biển xanh thì không còn gì đáng gọi là nước
Ngoài chốn Vu Sơn thì chẳng còn gì đáng gọi là mây
Dần dà khóm hoa cũng không buồn ngó tới
Một nửa duyên kiếp ta dành cho tu đạo, nửa còn lại dành cho nàng.