Quyển 19 - Chương 48: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Quyển 19 - Chương 48: Công lược trang chủ đại nhân có độcQuyển 19 - Chương 48: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Tính tình của Lãnh Khuynh Tuyệt luôn luôn là người không hại ta, ta sẽ không động đến người, nếu người hại đến ta dù chỉ một phân, cô ta chắc chắn sẽ trả lại kẻ kia gấp mười lần, cho nên đối với Hạ Phong Quang, cô ta sẽ không cố ý hại cô, nhưng cũng sẽ không cứu giúp. Cô ta chỉ mặc kệ xem mệnh số của tiểu nha đầu kiêu ngạo ương ngạnh kia thế nào.
Rốt cuộc thì dựa trên tình hình mấy ngày xuyên đến đây, Lãnh Khuynh Tuyệt cảm thấy việc cô ta cùng mẫu thân sống vất vả như vậy, chỉ có chính phòng(1) nợ bọn họ, chứ bọn họ không hề thiếu nợ ai.
Cô ta dường như đã quên, chính mình chỉ là một thứ nữ(2), mà mẫu thân của cô ta là một thiếp thất.
Cô ta, muốn bình đẳng được với Phong Quang mà sống sung sướng trong nhung lụa, điều này có khả năng sao? Trong khi mọi người khuyên bảo người ở phòng số 1 từ bỏ đấu giá, Lãnh Khuynh Tuyệt lại cười lạnh trong lòng bất luận là ở thế giới nào, thánh mẫu cũng đều nhiều như vậy.
Người ở phòng số 1 rất lâu không lên tiếng, người bán đấu giá bắt đầu có cảm giác không ổn trong lòng, hắn vội vàng nói:
"Tất cả mọi người yên lặng, yên lặng nào! Phòng đấu giá chúng ta có quy củ của phòng đấu giá, thỉnh các vị tuân thủ trật tự!"
Rốt cuộc, nói dăm ba câu xong, khán giả cũng dần dần yên tĩnh lại.
Chẳng qua một lát sau, giọng nói thản nhiên của phòng số 1 lại vang lên:
"Ta trả hai trăm vạn lượng vàng."
Mọi người khuyên lâu như vậy, hắn lại không dao động đến nửa phần.
Sắc mặt Hạ Triều cực kỳ khó coi,"Công tử, ngươi nhất định phải có được liễu Trường Sinh sao?"
"Dĩ nhiên."
Hai chữ đơn giản, vốn nên là giọng điệu ôn hòa, tại khiến người khác nghe ra sự hờ hững. Lãnh Khuynh Tuyệt không khỏi càng thêm tò mò với người ở phòng số 1, đúng vào lúc này, cáo trắng trong lòng cô ta nhảy xuống đất, kêu lên vài tiếng rồi chạy đi.
"Tiểu Bạch, ngươi đi đâu vậy?"
Lãnh Khuynh Tuyệt quay sang thấy Hiên Viên Phi bên cạnh mình đang nhìn Hạ Triều mà trầm tư, nên không nói gì mà chạy theo cáo trắng. Vô tình, Ở trong phòng, cô ta gặp được một người.
Nam nhân mặc trường bào màu nguyệt bạch, dung mạo như tranh, tuấn mỹ như thần, hắn thoạt nhìn tựa như rất bình dị gần gũi, nhưng trong đôi mắt đen huyền như hắc diệu thạch kia, dường như chỉ có sự hờ hững cùng tĩnh mịch, hơn nữa khí chất cao quý thanh nhã toát ra trong lúc lơ đãng kia càng khiến người ta phải kinh ngạc trầm trồ, đây quả là một nam nhân... rất không dễ tới gần, đồng thời cũng là một nam nhân rất dễ kích thích ham muốn chinh phục của nữ nhân.
Một lát sau, Lãnh Khuynh Tuyệt phục hồi tỉnh thần lại, cô ta thấy cáo trắng nhỏ ghé vào dưới chân nam nhân thì ngượng ngùng cười với hắn, nói:
"Xin lỗi, con cáo của ta chạy loạn vào đây."
Cô ta bước qua đó, bế cáo trắng lên.
Lúc này, nam nhân đã tự rót cho mình một ly trà, hoàn toàn không liếc mắt nhìn cô ta một cái, giống như cô ta không hề tồn tại vậy.
Lãnh Khuynh Tuyệt lần đầu tiên nhìn thấy loại khí chất nổi bật này, nam nhân nhẹ nhàng nhưng lạnh nhạt, mà hai nét tính cách đó lại không hề tự mâu thuẫn với nhau, cho nên cô ta đột nhiên có hứng thú. Dựa vào giả thiết cô ta có kỹ năng ưu tiên, giỏi cả y lẫn độc, cho nên cô ta rất nhanh nhìn ra được điều gì đó,"Trên người công tử hình như có rất nhiều độc?"
Vị công tử kia vẫn không hề nhìn cô ta, hắn chỉ nói bâng quơ:
"Ngươi có biết việc tỏ ra quá lanh lợi đáng yêu, trên thực tế cũng là một loại ngu xuẩn?"
Sắc mặt Lãnh Khuynh Tuyệt biến đổi, lúc bị mắng là ngu ngốc kia, cô ta còn đồng thời bị uy hiếp.
Hiện tại tâm tình của vị công tử này không hề tốt, hắn chỉ muốn nhanh chóng lấy được liễu Trường Sinh, nhưng người phụ thân muốn cứu con gái bên ngoài kia dường như còn muốn tiếp tục dây dưa nữa, không chỉ như vậy, ngoài cửa phòng hắn còn có thêm giọng nói của một nữ nhân.
"Công tử... Con gái của ta không sống được bao lâu nữa, cầu ngươi có thể rộng lòng từ bi, nhường lại liễu Trường Sinh cho chúng ta, để chúng ta cứu được mạng con gái."
Hắn lạnh nhạt:
"Con gái của các ngươi, có can hệ gì đến ta đâu?"
Lãnh Khuynh Tuyệt bỗng nhiên cảm thấy, sự lạnh nhạt của người nam nhân này, quả thật rất khiến cho cô ta tán thưởng.
Bên ngoài vang lên tiếng thiếu nữ họ khan. "Phong Quang... Đừng ngủ mất, rất nhanh thôi, mẹ sẽ có thể nghĩ cách cứu con..."
Bàn tay đang nâng ly trà của hắn chợt khựng lại.
*x+x*xx*xx*x*x**+*
(1) Chính phòng: Phòng vợ cả, ý chỉ hai mẹ con Vương Từ và Phong Quang.
(2) Thứ nữ: Con gái của tiểu thiếp.