Quyển 19 - Chương 49: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Quyển 19 - Chương 49: Công lược trang chủ đại nhân có độcQuyển 19 - Chương 49: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Phong Quang vẫn luôn sợ đau, huống chỉ hiện tại còn đau đến cực độ như vậy, cô bỗng nhiên cảm thấy, mặc kệ nhiệm vụ sẽ ra sao, cứ để cô chết đi, như vậy là tốt rồi.
Chỉ là... Chỉ là cha mẹ ở đời này của cô, cô không đành lòng để cho bọn họ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
"Mẹ..."
Phong Quang nhìn vẻ thống khổ khôn nguôi của Vương Từ, liền nắm lấy thay mẹ mình an ủi:
"Mẹ làm lành với cha đi... Hai người lại sinh một người con nữa... Thương yêu nó giống như thương yêu con vậy..."
Trong mắt Vương Từ tràn ngập sương mù, bà nghẹn ngào,"Không được... Mẹ chỉ cần Phong Quang là đủ rồi."
"Cả mẹ và cha đừng đau lòng..."
Phong Quang đã cảm thấy mình dần dần không còn sức lực, cô đứt quãng nói:
"Hai người cũng không cần đau lòng lâu lắm đâu... Có lẽ... Có lẽ chờ tới lúc con đến địa phủ, con còn có thể không bệnh, không lo, vui vẽ ăn đường đó..."
"Phong Quang... Đừng ngủ mất..."
Giọng Vương Từ nhuốm sự cầu xin.
Bỗng nhiên, một sợi roi dài màu bạc phóng ra từ trong phòng, nó quấn lên vòng eo Phong Quang một cách chính xác. Vương Từ đang xúc động chợt cảm thấy nhẹ đi. Phong Quang trong lòng ngực bà đột nhiên không thấy đâu nữa.
Lúc này, Hạ Triều ở dưới lầu thấy tình hình có vẻ không đúng lắm cũng phi thân lại đây, vừa lúc gặp được cảnh Phong Quang bị người trong phòng bắt lấy, ông ta quýnh lên, liền cùng Vương Từ xông thẳng vào phòng.
Nhưng vừa thấy cảnh tượng trước mắt, bọn họ lại không khỏi ngạc nhiên.
Chỉ thấy một vị công tử áo trắng ôm thiếu nữ vào trong ngực, vẻ mặt hắn nghiêm túc mà lại chuyên chú, hắn vươn tay, tỉ mỉ vuốt ve gương mặt cô, mà trong đôi mắt màu đen kia, hơi hiện vẻ nghỉ hoặc cùng không rõ.
Phong Quang mơ màng hé mắt, cô nhìn hồi lâu. đây dường như là gương mặt trong trí nhớ của cô, cô rốt cuộc thở phào một hơi, vô thức nỉ non nói:
"Ta đang nằm mơ đây sao... Thế nào mà ngươi lại già đi nhiều như vậy..."
Đồng tử trong mắt hắn co chặt lại, nháy mắt liền ôm thiếu nữ trong ngực càng chặt hơn, hắn thấp giọng gọi tên cô,"Phong Quang..."
Tiếng than nhẹ, thỏa mãn đến mức khó mà tả được.
Nhưng rất nhanh, hắn lại nghĩ tới điều gì, tay phải liền dùng mũi kiếm cắt lên tay trái mình, hắn hút một ngụm máu đen của bản thân, tiếp theo liền cúi đầu, cứ như vậy mà hôn lên môi cô trước mặt cha mẹ cô.
Không chỉ Hạ Triều cùng Vương Từ, ngay cả Lãnh Khuynh Tuyệt vào giờ phút này cũng đều không khỏi ngây ra. Bởi vì một loạt động tác của nam nhân này quá mức đột nhiên, lại càng vì... Phong Quang năm nay chẳng qua mới chỉ mười ba tuổi, đây thật đúng là... Quá mức mặt người dạ thú!
Hạ Triều thân là người làm cha, dẫn đầu quát to:
"Ngươi buông con bé ra cho ta!"
Đồng thời ông cũng lập tức hành động. Trường kiếm xuất hiện trong tay, ông phi thân lên, tấn công về phía nam nhân kia.
Nam nhân chỉ nâng một bàn tay, liền có một bức tường nội lực vô hình xuất hiện, khiến Hạ Triều không thể tiến gần thêm nửa bước.
Vương Từ không phải là người tu võ như Hạ Triều. Sở trường của bà là thuật pháp được truyền lại trong mẫu tộc. Bà kết ấn trong tay, một con rồng lửa liền bay lên, nhưng sau khi đụng phải bức tường kia, cũng không thể nào tiến thêm nửa phân được.
Mà nam nhân áo trắng kia, hắn vẫn như cũ không hề rời môi Phong Quang. Sau khi mớm xong ngụm máu đen kia, hắn ước chừng lại cọ xát trên môi cô vài phút. Có lẽ hắn đang cảm thấy thỏa mãn, vậy nên một lúc sau hắn mới nguyện ý buông ra cho cô thở.
Trên mặt Phong Quang nhiễm một màu đỏ ửng dụ người. Cô vẫn chưa thanh tỉnh, cùng với nhịp thở dài và an ổn mà ngủ thiếp đi.
Công tử áo trắng đặt một tay ở sau lưng cô, một cái tay khác đỡ gáy cô, để cô có thể ngủ càng thêm thoải mái trên đầu vai mình, cuối cùng, hắn ôn nhu cười.
Nụ cười này còn sạch sẽ hơn cả màu trắng của hoa lê nở rộ đầy cây, trong trẻo hơn nước chảy trên núi tuyết. Hạ Triều cả giận nói:
"Cầm thú, buông con gái ta ra!"
"Phong Quang ở bên cạnh ta rất tốt."
Công tử áo trắng ưu nhã cười,"Nhạc phụ đại nhân."
Gì?????
Hạ Triều khựng lại một giây, tiếp theo nhịn không được mà chửi ầm lên,"Con mẹ nó, ai là nhạc phụ của ngươi!?"
*x+x*xx*xx*xx*x***
(1) Giải thích: Nguyên văn là "Tm" - tức là viết tắt cho câu chửi trong tiếng Trung mang nghĩa "chửi: Con mẹ mày ", ở đây được dịch sang tiếng Việt và viết tắt kiểu Việt là "Mn' rõ ra luôn là: Mẹ mày