Quyển 19 - Chương 50: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Quyển 19 - Chương 50: Công lược trang chủ đại nhân có độcQuyển 19 - Chương 50: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Hắn thân thiện mỉm cười,"Ta họ Liễu, tên Niệm Phong, là chủ nhân của Thắng Tuyết sơn trang, đến nay chưa lập gia đình..."
Thái dương Hạ Triều lại giật giật,"Ngươi nói chuyện này để làm gì?"
"Giới thiệu về bản thân mình với cha mẹ vợ, đây chẳng phải là việc mà mỗi người con rể đều nên làm sao?"
Sắc mặt Hạ Triều xanh mét,"Ta nói sẽ gả Phong Quang cho ngươi khi nào?"
"Không cần nhiều lời."
Bàn tay hắn đặt trên lưng Phong Quang thành công làm Sắc mặt Vương Từ đen như đít nồi, Liễu Niệm Phong không ngừng vỗ nhẹ. Vẻ mặt đầy yêu thương .
"Mong công tử chớ nên nói bừa."
Nhìn cách nâng niu trìu mến kia, khiến người ta cho rằng thiếu nữ trong lòng, lại là báu vật quý giá nhất trên đời của hắn.
Hắn nói bằng giọng điệu thong thả, mà cương quyết:
"Từ giờ trở đi, Phong Quang chính là của ta."
Danh tiết là quan trọng nhất. Thỉnh người trả lại con gái cho ta, ta muốn đưa con bé rời đi, Vương từ căng thẳng nhìn hắn.
"Bệnh của Phong Quang ta sẽ chữa khỏi. Danh tiết của nàng ấy sẽ chỉ gắn với một mình ta."
Hắn mỉm cười, đẹp đến mức khó tả,"Ta sẽ không giao nàng ấy cho bất cứ kẻ nào."
"Ta là mẹ của Phong Quang!"
"Chính vì ngươi là mẹ của Phong Quang, cho nên, ta sẽ không giết ngươi."
Liễu Niệm Phong ôm Phong Quang đứng lên. Người này cười rộ lên thật sự rất đẹp, hắn rõ ràng là đang nói lời kiêu ngạo như vậy, nhưng lại khiến người khác cảm thấy tựa như đang được ban ân.
Ngay vào lúc đỉnh điểm của không khí giằng co, Lãnh Khuynh Tuyệt bỗng nhiên đứng ra. Cô ta diễn rất đạt vẻ mặt tò mò của một thiếu nữ ngây thơ, mà thân thể này của cô ta mới vừa tròn mười ba tuổi, cũng là lứa tuổi thanh xuân đáng yêu, cho nên trong lòng cô ta biết, chỉ cần giả vờ đáng Cô ta tò mò hỏi:
"Vị đại ca ca này, trước kia ngươi có quen biết vị tiểu thư này sao?"
Cô ta vừa mới nói xong, một vệt kiếm khí liền quét ngang mặt cô ta, tạo ra một vết thương trên đó. Đây là tốc độ nhanh đến không kịp nháy mắt, cho dù Lãnh Khuynh Tuyệt có bản năng của đặc công, nhưng cũng phải ba giây sau khi kiếm khí phát ra, mới ngạc nhiên cảm nhận được sát khí từ đó.
Liễu Niệm Phong cười nói:
"Nếu ngươi còn dám nhận thân bừa bãi, chỗ bị thương tiếp theo sẽ không chỉ là mặt ngươi đâu."
Hắn thấy được ngọc bội màu trắng treo bên hông cô ta, đó là quà tặng kết hôn mà hắn tặng cho sư phụ 300 năm trước. Nếu là cháu chắt đời sau của Lam Chiêu, hắn có thể niệm tình năm đó Lam Chiêu dạy dỗ mình mà tha cho cô ta một mạng. Đáng tiếc, người nghiêm cẩn như Lam Chiêu, sao lại có cháu chắt cuồng vọng tự đại như vậy cơ chứ?
Lãnh Khuynh Tuyệt im miệng không nói một lời, bàn tay cô ta đặt bên cạnh người túm chặt lấy quần áo. Nghĩ đến lúc ở hiện đại, cô ta được xưng là nữ vương đặc công truyền kỳ, mà sau khi tới cổ đại này, cô ta liền phải nghẹn không biết bao nhiêu cơn tức.
Nhưng rõ ràng, vì trở ngại thân thể, cô ta vẫn không cách nào đánh thắng nổi những người này, bất luận là Liễu Niệm Phong, hay Hạ Triều cũng vậy.
"Phong Quang cần phải nghỉ ngơi."
Liễu Niệm Phong lễ độ đối diện với Hạ Triều sắc mặt xanh mét, cùng Vương Từ sắc mặt không tốt mà nói:
"Hai vị xin thứ cho ta đi trước một bước, Thắng Tuyết sơn trang luôn hoan nghênh hai vị tới làm khách bất cứ lúc nào."
"Vùi"
Bức tường kia biến mất. Hạ Triều rút kiếm xông lên, mà trước mặt ông, chỉ là một ảo ảnh của Liễu Niệm Phong. Liễu Niệm Phong sớm đã rời đi, dĩ nhiên, Phong Quang cũng không thấy đâu cả.
Hạ Triều tức muốn hộc máu, ông đã tung hoành võ lâm giang hồ bao lâu nay, tại chưa từng nghe qua cái tên Liễu Niệm Phong này.
Ông nhìn về phía Vương Từ, vốn tưởng rằng Vương Từ còn sốt ruột hơn ông, nhưng lại không nghĩ rằng bà đang rất bình tĩnh.
Hạ Triều trầm mặc một lát rồi nói: