Quyển 19 - Chương 60: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Quyển 19 - Chương 60: Công lược trang chủ đại nhân có độcQuyển 19 - Chương 60: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Phía bên kia căn phòng, Lãnh Khuynh Tuyệt thật sự đã đau đến không chịu nổi, Hiên Viên Phi chỉ có thể nhẫn tâm đánh cô ta bất tỉnh.
Hắn lại nhìn Liễu Niệm Phong với ánh mắt giận dữ,"Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Tên ta là Liễu Niệm Phong."
Liễu Niệm Phong giương môi cười,"Cũng là chồng tương lai của Phong Quang."
Mặt Phong Quang đỏ lên, dưới loại tình huống này cô đâu dám lên tiếng. Liễu Niệm Phong không biết lấy từ đâu ra một gói ô mai, đưa tới trước mặt Phong Quang. Cô im lặng trong chốc lát, vẫn tuân theo bản năng mà vươn tay, thành thật cầm lấy một viên ô mai nhét vào trong miệng.
Hiên Viên Phi ôm Lãnh Khuynh Tuyệt hôn mê trong lòng, đôi mắt lạnh lẽo của hắn nhìn về phía Hạ Triều,"Kính vương, Khuynh Tuyệt cũng là con gái ngài, ngài quả thực muốn thấy chết mà không cứu sao?"
Hạ Triều đang giả bộ uống trà ngắm phong cảnh, rốt cuộc cũng nhìn về phía Hiên Viên Phi, ông mỉm cười,"Chẳng lẽ Tứ hoàng tử đã quên, vừa rồi vị Lãnh cô nương này mới nói đoạn tuyệt quan hệ với vương phủ chúng ta sao. Hiện tại vương phủ chúng ta không hề liên quan gì tới cô ấy. Nếu người xa lạ nào cũng xin ta giúp đỡ, ngài nghĩ xem ta phải bận đến mức nào?"
Hiên Viên Phi nghẹn họng, không còn lời gì để nói. Trong lòng hắn biết mọi người ở đây đều không muốn cứu Lãnh Khuynh Tuyệt, mà hắn có đợi ở chỗ này cũng vô ích, hắn nhớ tới bạn tốt của mình - vị Thừa tướng trẻ tuổi của nước Minh Tư kia, có lẽ hắn ta sẽ có cách.
Hiên Viên Phi lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người ở đây một cái,"Khoản nợ giữa chúng ta, ngày sau tính tiếp."
Để lại một câu nói tàn nhẫn, hắn ôm Lãnh Khuynh Tuyệt rời đi.
Phong Quang nhàn nhạt nói một câu,"Hình như chúng ta đắc tội với hắn rồi."
"Giữ lại một vai hề nhảy múa, cũng là một thú vui giết thời gian."
Liễu Niệm Phong lại không biết lấy ra từ đâu một cái khăn tay màu trắng, ôn nhu cẩn thận lau khóe miệng cho cô. Phong Quang càng thêm ngượng ngùng. đứa trẻ... Hạ Triều cạn lời. Vương Từ cay mắt, vì thế hai người hết sức ăn ý, không nói gì mà rời khỏi đại sảnh.
Đi trên hành lang dài, đây vẫn là lần đầu tiên sau ngần ấy năm, Hạ Triều mới có cơ hội đi riêng với Vương Từ.
Trong lòng ông mừng thầm, lại hỏi:
"A Từ, vì sao nàng lại đồng ý gả Phong Quang cho tên Liễu Niệm Phong kia nhanh như vậy?"
Đối với chuyện về Phong Quang, đặc biệt là chuyện lớn cả đời của Phong Quang, hẳn là bà còn phải cẩn thận hơn ông mới đúng.
Vương Từ liếc Hạ Triều,"Ngươi chẳng phải cũng thấy rồi sao? Hắn có thể cứu Phong Quang, có thể chữa khỏi bệnh tim của con bé."
"Vậy vì sao nàng lại khẳng định được hắn có thể cứu Phong Quang?"
Vương Từ dừng bước, sắc mặt bà trở nên nghiêm túc mà trang trọng, chậm rãi nói:
"Việc này phải nói từ chuyện mười ba năm trước, để cứu Phong Quang, ta đã đi một chuyến đến Lâm Lang Bảo Khố của mẫu tộc..."
Hóa ra, ngày ấy khi Phong Quang vừa chào đời, trên ngực đã có vết thương. Vương Từ không biết làm thế nào, chỉ có thể mang Phong Quang đi một chuyến đến Lâm Lang Bảo Khố. Ở trong bảo khổ, bà quả thực đã tìm được bảo vật có thể giúp Phong Quang kéo dài sinh mệnh, nhưng đồng thời, bà cũng phát hiện một phong thư.
Trên lá thư kia viết "Gửi Tiểu Từ Nhi".
Chưa từng có ai từng gọi Vương Từ như vậy, nhưng bà có trực giác, rằng lá thư này viết cho mình, vì thế, bà mở thư ra. Trên thư chẳng qua cũng chỉ có vài lời ít ỏi.
Năm Phong Quang mười ba tuổi sẽ gặp một kiếp nạn lớn. Sẽ có một nam nhân tên Liễu Niệm Phong xuất hiện, chỉ có hắn mới có thể cứu được Phong Quang, hắn cũng chắc chắn là người có thể tin được.
Tên ký cuối thư, là Dung Thính Tuyết.
Đó là tổ tiên của gia tộc nhà mẹ đẻ Vương Từ.
Có lẽ lúc ấy, đối với vị tổ tiên chỉ sống trong truyền thuyết này, Vương Từ còn giữ chút thái độ hoài nghỉ, nhưng khi thấy người nam nhân Liễu Niệm Phong kia, trong lòng bà liền biết, tất cả những lời của vị tổ tiên tên Dung Thính Tuyết ấy đều là sự thật.