Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc (Dịch Full)

Chương 677 - Quyển 19 - Chương 61: Công Lược Trang Chủ Đại Nhân Có Độc (Kết)

Quyển 19 - Chương 61: Công lược trang chủ đại nhân có độc (Kết) Quyển 19 - Chương 61: Công lược trang chủ đại nhân có độc (Kết)Quyển 19 - Chương 61: Công lược trang chủ đại nhân có độc (Kết)

Cho nên, Vương Từ không có lý do gì mà phản đối Liễu Niệm Phong và Phong Quang ở bên nhau. Ngược lại, bà cần phải tìm ra biện pháp giải trừ hôn ước mà ngay từ khi Phong Quang còn trong bụng mẹ đã bị bệ hạ ban cho. Nhưng hiện tại, bà đã nghĩ ra cách.

Vương Từ nhìn về phía Hạ Triều,"Ngươi viết một phong thư cho Hiên Viên Phi, nói rằng nếu hắn muốn cứu Hạ Vô... Không đúng, là Lãnh Khuynh Tuyệt, thì hắn phải tự chủ động nhắc tới việc giải trừ hôn ước với bệ hạ, hơn nữa nguyên nhân giải trừ hôn ước còn phải là lỗi của hắn. Tóm lại, không thể khiến cho thanh danh của Phong Quang bị hỏng."

"Được, ta đi viết thư ngay đây."

Đối với lời Vương Từ nói, Hạ Triều cũng cực kỳ tán đồng. Nếu Hiên Viên Phi kia yêu Lãnh Khuynh Tuyệt sâu nặng đến thế, vậy thì đáp ứng tâm nguyện của bọn họ thôi, để bọn họ ở bên nhau là được.

Phu thê Hạ Triều đã nghĩ xong biện pháp giải trừ hôn ước cho Phong Quang, mà ở bên kia, trong đại sảnh, hạ nhân đều được cho lui, chỉ còn lại một đôi nam nữ nhàm chán.

Nhưng bọn họ lại không cảm thấy chính mình nhàm chán... Thôi được rồi, có Phong Quang cảm thấy vậy, nhưng nhìn dáng vẻ thích thú của Liễu Niệm Phong, cô cũng ngại nói là mình thấy chán.

Liễu Niệm Phong nói:

"Chờ đến lúc liễu Trường Sinh trưởng thành, bệnh của nàng sẽ không bao giờ tái phát nữa."

"Vậy còn phải chờ bao lâu?"

Phong Quang đang muốn ăn tiếp một miếng ô mai, kết quả là gói giấy kia bị hắn cầm đi.

Cô lườm hắn. Hắn cười nói:

"Mỗi ngày chỉ có thể ăn chút ít như vậy thôi, chờ sau khi nàng khỏi bệnh, ta sẽ để nàng ăn nhiều hơn một chút."

Cô hừ một tiếng, không nói gì.

Liễu Niệm Phong vuốt đầu cô, xoa dịu,'Liễu Trường Sinh phải cần thêm ba năm nữa mới trưởng thành, cho nên, đợi khi thân thể nàng khỏe lại, cũng chính là lúc chúng ta thành thân."

Ba năm sau, chính là lúc cô đến tuổi cập kê. "Không được..."

Cô lại lập tức lắc đầu "Ta không thể thành thân nhanh như vậy."

"Vì sao?"

"Ta vẫn muốn được tự do tự tại thêm mấy năm nữa nha. Hay là chúng ta trước hết cứ nói chuyện yêu đương thêm mấy năm nhé?"

Cô cười hì hì, bắt lấy tay hắn đung đưa tới lui, hết sức đáng yêu.

Hắn cười, sau đó nói:

"Không được."

Lúc này đổi thành cô hỏi,"Vì sao không được?"

"Chẳng phải nàng muốn tự do tự tại sao?"

Hắn nhẹ nhàng vuốt đầu cô, mỉm cười đẹp đế, thật sự rất giống một con hồ ly,"Phong Quang nghĩ, cha mẹ nàng sẽ cho phép nàng tùy ý đi lại ở bên ngoài à?"

Phong Quang khựng lại,"Sẽ không cho."

"Cho nên, nàng chỉ có thể nhanh chóng gả chồng, vậy thì bọn họ sẽ không quản được nàng nữa."

Liễu Niệm Phong cười khế,"Mà ta, sẽ đưa nàng đến bất cứ nơi nào nàng muốn đi."

Cô vẫn ôm chặt thái độ hoài nghi,"Ngươi chắc chắn là... Ngươi sẽ không nhốt ta ở sơn trang Thắng Tuyết chứ?"

"Đương nhiên sẽ không."

Sao có thể coi là nhốt được? Hắn sẽ ở Thắng Tuyết sơn trang với cô, cùng cô chơi, làm món cô thích ăn, đây phải gọi là hắn chăm sóc cô mới đúng.

Phong Quang không hiểu được trong lòng hắn nghĩ cái gì, cô chỉ cảm thấy có được sự bảo đảm của hắn là quan trọng hơn hết, vì thế rất nhanh liền cười nói:

"Vậy được rồi, chờ ta cập kê, ta sẽ gả cho ngươi."

Liễu Niệm Phong giơ tay vỗ về gương mặt cô, nhẹ giọng nói:

"Phong Quang thật đúng là bé ngoan."

Nhìn xem, nàng dễ lừa như vậy đó, nếu không phải có hắn ở đây, không biết nàng sẽ bị người ta bán bao nhiêu lần. Cho nên, hắn chỉ có thể ở bên trông giữ bên cạnh nàng không rời một tấc mà thôi.

Tới lúc ăn cơm chiều, cũng chưa thấy Phong Quang tới nhà ăn. Chờ với Vương Từ, rốt cuộc dưới ánh mắt Vương Từ đưa qua, đành phải ngậm ngùi rời chỗ xuống đại sảnh tìm người. Kết quả, trong phòng lại không có một ai, chỉ có một tờ giấy được đặt trên bàn.

"Nhạc phụ, nhạc mẫu, thân thể Phong Quang không khỏe, con rể đưa Phong Quang trở về trước."

Trở về?

Về chỗ nào chứ?

Vương phủ chẳng phải là nhà Phong Quang à?

Hạ Triều bóp nát tờ giấy, tức đến nổi trận lôi đình, quả nhiên, vẫn nên một kiếm giết chết nam nhân kia mới tốt!

Miễn là, ông có thể đánh thắng được người ta.
Bình Luận (0)
Comment