Quyển 20 - Chương 5: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Quyển 20 - Chương 5: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 5: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Tính tình Kỳ Vị rất tốt, hắn mỉm cười trả lời cô: "Tôi còn chưa cưới vợ sinh con, nên vẫn không cách nào trả lời vấn đề này được."
Chuyện tương lai đều không xác định, hắn không thể nói chắc, cũng không thể kết luận trước được.
Phong Quang thấy hắn không tức giận, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tiếp theo, cô do dự không biết nên mở miệng như thế nào mới tốt. Kỳ Vị là mục tiêu cô muốn tán đổ, nhưng hiện tại, căn bản là người đàn ông này dường như còn chưa có chút suy nghĩ nào về tình yêu nam nữ, tất cả suy nghĩ của hắn đều là làm một bác sĩ thì phải như thế nào, mà nghe câu trả lời của hắn cũng biết, nếu cô muốn thuyết phục hắn cùng rời đi với mình thì căn bản là không thể.
Cũng ngay trong lúc Phong Quang đang âm thầm khổ não, Kỳ Vị dừng chân lại trước cửa một phòng bệnh,"Cô Hạ, chúng ta tới nơi rồi."
Phong Quang thấy cửa này mắc đầy xiềng xích, cô im lặng trong chốc lát, sau một lúc lâu mới nói:
"Xem ra anh ta quả thật rất nguy hiểm."
"Nam Cung Triết là một người rất thông minh, anh ta đã ba lần chạy trốn khỏi chỗ này." Kỳ Vị lắc đầu bật cười,"Tôi nghĩ nếu có thuyền, khẳng định là anh ta đã sớm rời được khỏi Đảo Kim Cương."
"Anh ta... lợi hại như vậy sao?" "Đương nhiên, anh ta chính là bệnh nhân nguy hiểm số một của bệnh viện chúng tôi." Kỳ Vị nói: "Cô Hạ, cô đã chuẩn bị tốt cho việc gặp anh ta chưa?"
Bởi vì lời hắn nói, nên cô cũng không khỏi hơi lo lắng hồi hộp. Cô hơi gật đầu, nghiêm túc trả lời: "Tôi đã chuẩn bị tốt."
Kỳ Vị cười cười, lấy ra một chiếc chìa khóa, mở khóa trên cửa ra, lại nhập mật mã vào khóa điện tử trên tường cuối cùng là kiểm tra vân tay của hắn."Cạch" một tiếng, cửa mở.
Hắn đẩy cửa ra, đây là một gian phòng tối tăm. Phong Quang chỉ cảm thấy như có một luồng gió lạnh thổi tới đây, lạnh lẽo âm trầm, cô nhát gan, không biết đã lui ra phía sau Kỳ Vị từ lúc nào, chậm rãi đi theo phía sau hắn vào phòng. Nhưng đi vào không bao lâu, Kỳ Vị liền dừng chân lại, Phong Quang chưa kịp thu bước, trực tiếp đụng vào lưng hắn. Cô che lại cái mũi bị đau, không dám phát ra tiếng nào.
Kỳ Vị hảo tâm hỏi: "Cô Hạ, cô không sao chứ?" "Tôi không sao, tôi không sao..." Cô lắc đầu cười cười, tỏ vẻ mình rất ổn. Cho dù thực sự có chuyện gì, cô cũng ngại nói ra.
Kỳ Vị nghe cô nói không sao, lúc này mới giơ tay khẽ ấn lên một cái nút trên tường. Đèn trên trần nhà sáng lên, thoáng chốc, sự tối tăm trong phòng đã bị ánh sáng thay thế. Cũng bởi vậy cô mới thấy rõ, trên chiếc giường trắng tinh có một người đàn ông đang nằm.
Có lẽ là do ánh sáng chợt xuất hiện khiến hắn cảm thấy không khoẻ, người đàn ông nâng tay lên che hai mắt của mình, sau đó không còn động tác nào khác.
Kỳ Vị cười,"Anh Nam Cung, có người tới thăm anh."
Người đàn ông nói với giọng chưa tỉnh ngủ,Nói với người đó là tôi không ở đây."
"Điều này thì không thể, vì tôi đã dẫn cô ấy đến đây."
Nam Cung Triết miễn cưỡng thở ra một hơi, lúc này hắn mới xốc chặn lên ngồi dậy từ trên giường, tóc mái màu đen hơi rối, lại tạo nên một vẻ đẹp hỗn độn, phóng khoáng và lười biếng. Trước tiên hắn nhìn Kỳ Vị, khi ánh mắt chuyển về phía Phong Quang, hai mắt hẹp dài của hắn nhướn lên, dùng tay chống cằm,"A!" một tiếng tỏ vẻ hứng thú,"Người đẹp này là ai đây? Hình như tôi có chút ấn tượng..."
"Tôi là Hạ Phong Quang."
Phong Quang đứng ra từ phía sau Kỳ Vị. Đối mặt với vị hôn phu phạm tội giết người này, sắc mặt của cô thật sự là không thể tốt được, mà hai người bọn họ tuy rằng có hôn ước từ nhỏ, nhưng cũng chỉ từng gặp mặt khi còn nhỏ thôi, mười mấy năm qua, không hề có chút giao thiệp nào cả.