Quyển 20 - Chương 10: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Quyển 20 - Chương 10: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 10: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Kỳ Vị sững người một giây, lại cười hiền lành, nói: "Tôi là một người rất không thú vị."
"Không sao cả, tôi rất thú vị." Cô cười tủm tỉm nhìn hắn,"Hơn nữa tôi cũng rất xinh đẹp, anh dẫn tôi ra ngoài tuyệt đối là có mặt mũi."
Hắn bị cách nói của cô chọc cười,"Chẳng lẽ cô Hạ muốn tôi lựa chọn ở bên cô chỉ vì có mặt mũi thôi sao?"
"Đương nhiên không phải." Phong Quang lắc đầu,"Đây gọi là tiến triển từng bước. Trước hết khiến anh cảm thấy dẫn theo tôi rất có mặt mũi, sau đó từ từ nuôi dưỡng thành thói quen anh đi đâu cũng phải dẫn theo tôi. Cuối cùng khi anh không rời tôi được, vậy chẳng phải là anh đã thích tôi sao?"
Khóe môi hắn khẽ hiện nụ cười nhạt, buồn cười hỏi:
"Cô nói hết kế hoạch ra rồi, tôi còn mắc mưu được sao?"
"Ồ, vậy anh cứ coi như không nghe thấy là được rồi."
"Được, tôi coi như không nghe thấy." Đôi mắt Kỳ Vị mang ý cười,"Cô Hạ, nếu thật sự theo như lời cô nói, vậy rốt cuộc thì tôi cũng chẳng qua là thích lòng hư vinh cô mang đến cho tôi thôi. Đó còn là kiểu thích mà cô chờ mong Sao?"
Phong Quang trầm mặc, vậy mà lại phát hiện hắn nói rất có lý. Cô lại nhấp môi, bất mãn nói:
"Chẳng phải anh nói anh là người theo chủ nghĩa độc thân sao? Sao lại hiểu rõ nhiều chuyện như vậy?"
"Lòng hư vinh là tâm tính mà người bình thường hay có, tôi hiểu được cũng không có gì là lạ."
Cô thất bại thở dài,"Không ngờ trông anh bình dị gần gũi như thế, mà thực ra lại khó tiếp cận như vậy."
"Một khi đã như vậy, cô Hạ cứ từ..."
"Tôi sẽ không từ bỏ!" Cô tỉnh lại rất nhanh, sau đó liền đứng lên, một tay chống trên bàn làm việc, thân mình nghiêng về phía trước, một tay khác đột ngột bắt lấy cà vạt của hắn, lại cúi đầu, nheo mắt nhìn chăm chú vào hắn hồi lâu, nói giống như tuyên thệ:
"Tôi nhất định phải có được anh." Thật đúng là... trào dâng khí thế.
Tầm mắt của vi bác sĩ nào đó liếc xuống môt cái. nói với vẻ nhe nhàng bâng quơ:
"Lộ hết rồi."
Phong Quang nhìn theo tầm mắt hắn, liền thấy bởi động tác của mình mà cổ áo trên váy cô trễ xuống, thấp thoáng lộ ra nội y ren hồng nhạt bên trong. Cô lập tức khoanh tay trước ngực, sắc mặt liên tục đổi màu, cuối cùng không chịu thua mà cười, ra vẻ hào phóng nói:
"Không sao cả, dù gì thì sau này khi quan hệ của chúng ta xác lập, anh cũng sẽ nhìn thấy thôi."
"Nếu chỉ là cỡ A, thì thật đúng là khiến người ta thất vọng."
"Kỳ vị"
Cô nổi giận,"Của tôi còn có thể to lên nữa đấy!"
Kỳ Vị cười,"Có lẽ tôi có thể giúp cô liên hệ với bạn bè của tôi ở bệnh viện chỉnh hình..."
"Anh câm miệng!" Chỉ cần là phụ nữ, liền có hai việc không được phép bàn luận đến, một là cân nặng, còn lại chính là cup ngực. Rõ ràng cô đang nói với hắn chuyện kết giao, không biết sao lại tự dựng chuyển vấn đề sang ngực cô vậy?
Kỳ Vị rất thông minh không tiếp tục nói lời kích động cô nữa.
Cũng đúng lúc này, có người gõ cửa,"Bác sĩ Kỳ, có bệnh nhân mới đến đây."
Kỳ Vị nói: "Mời vào."
Sau đó, Phong Quang liền thấy Diêu Hiểu Hiểu bị trói đem vào. Mi mắt cô giật giật.
Diêu Hiểu Hiểu nhìn thấy Phong Quang thì rất kích động, nhưng miệng cô ta đang bị băng dính dán lại, thân thể cũng bị hai người đàn ông kia trói lại bằng dây thừng, thật sự không nói được một câu nào cả.
Mắt Phong Quang nhìn thẳng phía trước, giả bộ không quen biết Diêu Hiểu Hiểu.
Có lẽ Diêu Hiểu Hiểu cũng biết, hiện tại không phải là thời điểm tốt để nhận nhau với Phong Quang, cô cũng rất nhanh liền ủ rũ như cà tím héo, yên lặng trở lại.
Diêu Hiểu Hiểu còn chưa vào đây được bao lâu, viện trưởng lại tiến vào, Trương Hoài thở phì phò nói:
"Không tốt rồi, thuyền trưởng của tàu thuỷ đưa người nhà bệnh nhân tới đảo kia, đã mang theo tài sản của họ lái tàu chạy trốn!" chút nào cả.