Quyển 20 - Chương 11: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Quyển 20 - Chương 11: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 11: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Người tỏ ra nghỉ ngờ đầu tiên là hai người đàn ông áp giải Diêu Hiểu Hiểu. Người đàn ông hơi cao kia hỏi:
"Viện trưởng, ông nói thật sao?"
Không chỉ anh ta, mà tin chắc mọi người ở đây đều khó có thể tin được. Rốt cuộc thì chuyện kỳ lạ kiểu như thuyền trưởng lái tàu chạy trốn này, trước kia vẫn chưa bao giờ xảy ra đâu đấy!
Trương Hoài còn thở phì phò, nhìn có vẻ như ông lao vội vã chạy tới, không kịp nghỉ ngơi chút nào,"Tôi lừa các người làm gì! Tàu đã không thấy đâu nữa!"
Phong Quang lập tức chạy tới bên cửa sổ, từ chỗ này có thể nhìn ra bờ biển, nhưng trên cảng kia, đã không còn bóng dáng cái tàu nào nữa. Phản ứng đầu tiên của cô chính là móc di động ra bấm số điện thoại. Người đàn ông nhẹ giọng nhắc nhở:
"Cô Hạ, trên đảo không có sóng." Phong Quang "...", Kỳ Vị cười,"Sao mà có được? Đây chính là nơi mà ngay cả tín hiệu cũng không có."
Khóe mắt Phong Quang giật giật,"Anh chơi tôi à?"
"Cô Hạ hiểu lầm rồi, tôi chỉ đang hâm nóng bầu không khí thôi." Kỳ Vị hảo tâm nói:
"Tàu đã đi rồi, cô Hạ cũng đừng hoảng quá."
"Một năm cũng chỉ có một chuyến tàu đến đây, hiện tại đã không còn tàu nữa, chẳng lẽ tôi phải ở lại chỗ này một năm?"
Kỳ Vị tốt tỉnh nói: "Chờ khi người thân của cô Hạ phát hiện cô vẫn chưa trở về, bọn họ tự nhiên sẽ tìm tới."
"Hình như anh nói cũng đúng." Phong Quang bỗng nhiên không hoảng hốt nữa. Theo lý thuyết mà nói, con tàu đã đưa cô tới Đảo Kim Cương này, vào ban đêm sẽ trở về điểm xuất phát, nếu ba mẹ cô thấy cô vẫn chưa trở về, vậy chắc chắn sẽ tìm tới đây.
"Viện trưởng." Kỳ Vị lại nhìn về phía Trương Hoài đang đứng ở cửa,"Xem ra chúng ta cần có chỗ cho mấy vị khách ở đây thêm vài ngày."
"Bác sĩ Kỳ nói phải, tôi sẽ sắp xếp phòng cho các vị." Trương Hoài hơi gật đầu liền ra khỏi cửa rời đi, hẳn là đi sắp xếp phòng.
Lúc này Kỳ Vị mới nhìn về phía hai nam một nữ đứng ở cửa, nói đúng ra, là một cô gái bị trói, cùng hai người đàn ông trói cô,"Các vị là?" "Tôi là Trịnh Cao, đây là em trai tôi, Trịnh Phi." Người đàn ông mặc đồ đen, dáng người hơi cao nói:
"Bệnh nhân này tên là Diêu Hiểu Hiểu, cô ta không chỉ có chứng hoang tưởng nghiêm trọng, còn từng giết người. Chúng tôi nghe viện trưởng nói, cần giao người này cho anh phụ trách."
"Bệnh nhân hoang tưởng giết người?" Kỳ Vị cười nói:
"Xin lỗi, tôi sẽ không đưa ra kết luận trước khi tự mình kiểm tra người bệnh"
Trịnh Phi nói: "Bác sĩ Kỳ, đây là người mà ông Diêu bảo chúng tôi đưa tới đây."
"Ông Diêu? Là người bệnh trước kia của tôi sao?"
Phong Quang không nhịn được mà cười thành tiếng.
Sắc mặt Trịnh Phi không vui,"Bác sĩ Kỳ, mời anh nói chuyện cẩn thận một chút, ông Diêu sao có thể là bệnh nhân của anh?"
"Chẳng phải vậy sao." Phong Quang thảnh thơi nói mát,"Muốn dùng thân phận nhà họ Diêu để ép người ta, các anh cũng quá coi trọng nhà họ Diêu rồi đó."
Lúc này, Trịnh Cao vốn tương đối điềm tĩnh cũng hiện vẻ mặt cứng đờ. Nếu là Kỳ Vị nói năng lỗ mãng với ông Diêu, thì bọn họ còn có tư cách chỉ trích bác sĩ nho nhỏ này, nhưng nếu là nhà họ Hạ nói... bọn họ quả đúng là không có tư cách để nói người ta, bởi vì ở trong mắt gia tộc tầm cỡ như nhà họ Hạ, nhà họ Diêu chẳng qua cũng chỉ là một xí nghiệp nhỏ mà thôi.
Không khí hơi trầm xuống. Kỳ Vị cong môi cười,"Đương nhiên, tôi sẽ không tùy tiện từ chối nhận bệnh nhân, huống chỉ, hiện tại đã không còn tàu nữa, các anh cũng không rời đi được, chẳng phải vậy sao?"