Quyển 20 - Chương 25: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Quyển 20 - Chương 25: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 25: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Phong Quang liên tiếp chuyển qua mấy bức ảnh, không hề có ngoại lệ, trong đó đều là bờ biển được chụp qua song sắt.
Bệnh nhân bị ngược đãi có cả nam lẫn nữ, nếu là nữ... cô không dám tiếp tục xem. Cô tắt album đi, mãi vẫn không thể bình tĩnh trong lòng. Qua những ảnh chụp đó đều có thể nhìn ra được, chủ nhân chiếc di động đã chụp ảnh từ một phòng kín, song sắt màu đen kia giống như nhà tù, mà điều khiến cô thấy khủng hoảng chính là, Nam Cung Triết xuất hiện trong đó với bộ đồ bác sĩ.
Cô nắm chặt di động, trong lòng thoáng đưa ra quyết định. Cô bước ra cửa, đi xuyên qua mảnh rừng cây theo con đường trong trí nhớ, muốn tìm đến phòng nhân sự của bệnh viện. Chỗ này cũng không khó tìm lắm, bởi phòng nhân sự ở ngay lầu hai. Cô cẩn thận tránh văn phòng của Kỳ Vị, gõ cửa phòng hồ sơ, một người phụ nữ rất nhanh chóng bước ra mở cửa. Cô ta cũng từng gặp Phong Quang ở nhà ăn, nên liền ôn hòa hỏi:
"Cô Hạ, cô có chuyện gì Sao?"
"Ngày đó..." Phong Quang nói với vẻ hết sức ngượng ngùng: "Tôi đến ngày đó..."
Nhắc đến "ngày đó" thì chỉ cần là phụ nữ đều sẽ hiểu được. Nữ bác sĩ lập tức hiểu ý,"Cô Hạ, cô không có băng vệ sinh đúng không?"
"Đúng vậy... Cho nên tôi muốn hỏi, cô có thể cho tôi mượn một ít để ứng phó khẩn cấp hay không?"
"Đương nhiên là được, nhưng tôi ở ký túc xá, mà chỗ này lại cần có người trực..."
"Không sao cả, tôi có thể trực giúp cô." Phong Quang tỏ vẻ đáng thương nói:
"Cầu xin cô giúp tôi với, cô cũng biết đồ đạc của tôi đều đã bị thuyền trưởng chạy trốn kia mang đi hết rồi mà."
"Vậy được rồi... Cô Hạ cứ ngồi trong đó một lát, tôi sẽ trở về ngay."
"Được." Nữ bác sĩ dặn dò thêm vài câu liền rời đi. Phong Quang bước vào phòng, vừa đóng cửa lại liền nhẹ nhàng thở ra. Nói thật, còn may bác sĩ trực ở đây là nữ, nếu là bác sĩ nam, vậy e rằng cô cũng chỉ có thể tỏ vẻ có ý với người ta để trà trộn vào thôi.
Sau khi vào phòng, cô vừa liếc mắt đã thấy ngăn tủ đựng hồ sơ, cô tin chắc ở đó nhất đỉnh có thứ cô muốn tìm. Cô còn nhớ rõ. chuyên Nam Cung Triết là bệnh nhân tâm thần bị vỡ lở vào năm ngoái, nói cách khác, có khả năng là năm ngoái hắn đã tới đảo này.
Tìm được tập hồ sơ của năm đó, Phong Quang mở ra, phát hiện thấy không ít hồ sơ bác sĩ, mà ở tờ giấy cuối cùng, cô thấy ảnh chụp và tên của Nam Cung Triết.
Nam Cung Triết, sinh viên tài năng của đại học y, nhậm chức bác sĩ chuyên điều trị bệnh tâm thần ở bệnh viện.
Trước kia Nam Cung Triết học y?
Điều này cô không hiểu nổi, nếu như Nam Cung Triết là bác sĩ, vậy tại sao hắn lại biến thành bệnh nhân? Chẳng lẽ sau khi hắn vào bệnh viện làm việc mới bị người ta phát hiện là một bệnh nhân tâm thần sao? Bác sĩ trị bệnh tâm thần lại trở thành bệnh nhân tâm thần... quả thực không khỏi quá mỉa mai.
Phong Quang bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, cô liền nhanh chóng lật mở toàn bộ hồ sơ trong vòng mười năm qua. Bác sĩ trên đảo Kim Cương cũng không nhiều lắm, đương nhiên cô cũng không mất quá nhiều thời gian, nhưng mà, hồ sơ của mấy năm nay đều không có tên Kỳ Vị.
Không có Kỳ Vị, không có Trương Hoài, cũng không có Kim Quả Quả... Hơn nữa, ngay cả vị nữ bác sĩ mà cô vừa gặp kia cũng không có trong hồ SƠ.
Điều này cho thấy chuyện gì?
Đó chính là, tất cả những bác sĩ, y tá mà cô từng gặp... đều là giả.
Phong Quang cất tất cả mọi thứ về chỗ cũ, lằng lặng chờ đợi nữ bác sĩ phòng nhân sự trở về. Cô nhận lấy băng vệ sinh nói cảm ơn, bước ra cửa với nụ cười cứng đờ treo trên mặt.
Phong Quang nhìn các bác sĩ y tá đi lại trên hành lang mà da đầu tê dại, mồ hôi lạnh toát toàn thân.
Từ trước đến nay cô chưa từng sợ hãi như thế.