Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc (Dịch Full)

Chương 707 - Quyển 20 - Chương 26: Công Lược Bác Sĩ Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 20 - Chương 26: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần Quyển 20 - Chương 26: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 26: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần

Phong Quang cúi đầu trở về tầng một. Cô không ngừng suy nghĩ, mà có lẽ cũng không cần phải nghĩ, nếu như những người mặc đồ trắng đó không phải bác sĩ, y tá, vậy bọn họ là ai đây?

Nhưng cô lại không dám nghĩ.

"Hệ thống chủ, thế giới này... rốt cuộc đã lệch khỏi nguyên văn đến mức nào rồi?"

Sau hồi lâu, một giọng nói lạnh nhạt mới truyền đến tâm trí cô: "Cô sẽ không sao cả." Cô cười châm chọc một tiếng:

"Mi cảm thấy hiện giờ ta còn có thể tin mi sao?"

"Cô chỉ có thể tin tôi."

Đúng vậy, cô chỉ có thể tin nó, bởi vì trừ nó ra, cô không còn lựa chọn nào khác.

"Ồ, đây chẳng phải là Hạ đại tiểu thư sao?" Dương Hồi tươi cười đầy mặt đi tới,"Làm sao thế này? Mất hồn mất vía như vậy, vị bác sĩ trẻ nhà cô không cần cô nữa sao?"

Người đàn ông tên Lưu Tuần kia vẫn đi theo bên cạnh cô ta trước sau như một.

Phong Quang ngẩng đầu nhìn cô ta. Hiện giờ cô vô cùng đồng ý với câu "người không biết gì mới là có phúc", nhưng nghĩ đến việc người phụ nữ này đã tới đảo Kim Cương rất nhiều lần, cô liền tỏ vẻ như không có chuyện gì mà dò hỏi:

"Cô Dương, cô tới đảo Kim Cương để thăm ai vậy?"

"Thăm em trai tôi đó." Dương Hồi nói với vẻ tùy ý:

"Nhưng ít nhiều gì cũng nhờ vào việc nó bị điên, mức độ nhẹ", Cô hỏi dò, so với trước lần này cô thấy gì khác không "Khác biệt nha, chính là có thêm vài gương mặt mới đó." Dương Hồi lại thấy lạ mà hỏi:

"Làm sao vậy? Sao cô lại đột nhiên hỏi điều này?"

"Chẳng phải vì tôi tới đây lần đầu nên mới tò mò chút thôi sao?" Phong Quang cười nói:

"Tôi đi trước đây, tạm biệt hai vị."

Dương Hồi nhìn bóng dáng Phong Quang, lại nhìn sang Lưu Tuần,"Sao hôm nay cô nhóc này kỳ quái vậy?" Lưu Tuần gãi gãi tóc,"Có lẽ vì lần đầu xa "Ừm, cũng có thể."

Phong Quang vẫn chưa biết hai người kia đã nghĩ cớ xong xuôi giúp mình. Cô đi trong rừng cây, bỗng nhiên giật mình dừng lại, không ổn, nếu như cô lại trở về, chẳng phải sẽ đưa dê vào miệng cọp sao? Vốn còn nói muốn tìm cách đưa Diêu Hiểu Hiểu ra ngoài, giờ thì gay rồi, ngay cả chính cô còn khó giữ thân, nhưng nếu không trở về ký túc xá, vậy cô có thể đi đâu đây? Thuyền thì không còn nữa, mà đây lại là đảo nhỏ hoàn toàn cách biệt với bên ngoài, cho dù cô có muốn chạy trốn, cũng sẽ không thể nào trốn được.

Ngay lúc Phong Quang đứng tại chỗ không biết nên làm gì, cô bỗng nhiên nghe thấy tiếng động. Nói đúng ra, tiếng động đó truyền đến từ dưới chân cô. Cô lui ra sau vài bước, thì liền thấy chỗ cô vừa mới đứng đã bị sụp xuống thành một cái động, một người đàn ông mặt đầy bụi bẩn chui ra từ dưới đó.

Người đàn ông này vừa nhìn thấy Phong Quang cũng sửng sốt trong chốc lát, ngay sau đó liền nhanh chóng bò ra khỏi đường hầm. Anh ta cầm trong tay một thứ giống như mảnh vỡ từ một chiếc bát, tiến tới gần Phong Quang, nói với vẻ điên khùng:

"Cô cũng cùng một giuộc với những kẻ đó sao?"

Những kẻ đó? Ai cơ? Những bệnh nhân đó sao?

"Anh hiểu lầm rồi..." Cô lui ra phía sau một bước, không cách nào xác định được liệu người này có phải là bệnh nhân tâm thần hay không.

Mà kế tiếp, một người đàn ông khác lại chui ra từ cửa động, cùng lúc, người đàn ông này cũng nói với đồng bạn của mình:

"Đừng để cô ta chạy thoát, nếu không chúng ta liền thất bại trong gang tấc đó."

Thôi rồi, bọn họ định giết người diệt khẩu sao!?

Ở đây lâu không tốt, Phong Quang phản ứng nhanh liền lập tức xoay người chạy. Ngay sau đó, cô dừng bước chân. Trước mặt cô là Kỳ Vị không biết đã đến từ khi nào.

Hai viên đạn bay lướt qua Phong Quang, tiếp đó là âm thanh hai thân thể ngã xuống đất, ngay cả một tiếng kêu cũng chưa kịp thốt ra.

Phong Quang cứng đờ đứng yên tại chỗ. Người đàn ông cầm súng đứng trước mặt cô đẹp đẽ như thần, nhưng Lại khiến cả người cô lạnh toát.

Hắn đang cười, thậm chí còn tiếp tục tươi cười bước tới, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, nói với giọng trìu mến thật giả khó phân "Lần này, Phong Quang không bị thương nữa chứ?"
Bình Luận (0)
Comment