Quyển 20 - Chương 53: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Quyển 20 - Chương 53: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 53: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
"Tôi nói không được nổ súng thì chính là không được." Phong Quang thu tay lại, lạnh lùng nói với Trịnh Cao:
"Anh cứ thử nổ súng xem, tôi bảo đảm sau khi anh trở về nhà họ Hạ sẽ không bỏ qua cho anh."
Sắc mặt Trịnh Cao xanh lét, hắn biết rõ ba chữ nhà họ Hạ này đại biểu cho điều gì, hắn rũ tay xuống, vẻ mặt không vui lùi ra phía sau một bước.
"Kỳ Vị..." Phong Quang nhìn về phía người đàn ông đang mỉm cười với mình cách đó không xa, cô ngơ ngẩn nói:
"Rốt cuộc anh vẫn đến đây."
Kỳ Vị cười, đáy mắt sáng ngời cực kỳ sạch sẽ,"Phong Quang đang đợi tôi tới đây sao?"
Đúng vậy, đúng là cô đang đợi hắn đến đây.
"Kỳ Vị, tôi bỗng nhiên phát hiện ra, từ trước đến nay tôi đều chưa từng hỏi anh một việc..."
Kỳ Vị chậm rãi đến gần cô,"Là chuyện gì?"
"Tôi... Tôi hỏi anh, nếu tôi muốn anh đi cùng tôi ra thế giới bên ngoài, anh có đồng ý không?"
Bước chân hắn khựng lại,"Phong Quang nói vậy, là có ý gì?"
"Tôi rất chán ghét cảm giác bị nhốt lại, nhưng Kỳ Vị... tôi không thể phủ nhận rằng tôi thực sự thích anh. Nếu giữa tự do và anh chỉ có thể chọn một, tôi sẽ lựa chọn cái trước, chỉ Là..." Cô hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
"Đứng ở chỗ này tôi bỗng nhiên nghĩ đến, tự do và anh cũng không phải không thể cùng tồn tại, anh muốn nhốt tôi trong thế giới của anh, tôi cũng có thể cố gắng đưa anh vào thế giới của tôi mà."
Những chuyện đã xảy ra trong quãng thời gian này, xét về nguyên nhân căn bản, chẳng qua cũng chỉ là nhận thức của cô và hắn không giống nhau thôi. Cô sẽ không vì hắn mà từ bỏ tự do, hắn cũng sẽ không vì cô mà từ bỏ sự cố chấp muốn giữ cô lại, nhưng hai người bọn họ cũng không phải là không thể vui vẻ sống bên nhau, chỉ cần trong số hai người bọn họ, có thể có một người nguyện ý thỏa hiệp.
Không sai, cô còn nhớ rõ Kỳ Vị là một bệnh nhân tâm thần thế nào. Hắn đã từng giết người, cũng là ác ma trong mắt những người khác. Thậm chí hắn còn làm rất nhiều chuyện khiến cô khó có thể chịu đựng nổi. Nhưng cô cũng còn nhớ rõ, hắn rất tịch mịch, rất cô đơn, từ khi còn nhỏ đã bị cầm tù tại đây, hắn chỉ có thể giống như một đứa trẻ, khát vọng thứ mà mình muốn, chưa có ai từng nói với hắn việc phải sống chung với người mình thích như thế nào.
Nhưng hắn đang học tập, mấy ngày gần đây ở chung, cô có thể mẫn cảm nhận thấy, hắn đang học từ tất cả sách vở về những tri thức mà hắn chưa vào giờ tiếp xúc trước đây, hắn chỉ đang thiếu một người dẫn đường, nếu bên cạnh hắn không có những người khác... thì hắn vĩnh viễn cũng sẽ không học được cách biểu hiện những tình cảm quý giá đó như thế nào.
Cô cũng thường xuyên tự hỏi, liệu có phải Kỳ Vị thích cô hay không? Cảm xúc của hắn đối với cô chỉ là dục vọng đơn thuần, hay là sự hấp dẫn dựa trên tình cảm? Vấn đề này cô vẫn luôn không rõ, dường như đã đi vào ngõ cụt, nhưng hiện tại, cô bỗng nhiên hiểu ra, hắn không hiểu được cái gì là thích, cô cũng không hiểu, nhưng cô lại có thể hiểu hơn hắn một chút.
Cho nên, cô có suy nghĩ thử bao dung tất cả cho hắn.
Thái độ của hắn đối với cô không giống như với những người khác, ít nhất cô cũng có thể an ủi chính mình, có lẽ... ở trong lòng hắn, cô vẫn luôn có chút khác biệt, loại này tình cảm này dường như đã không khác gì "thích" cả.
Phong Quang vươn tay,"Kỳ Vị, anh nguyện ý đi cùng tôi ra thế giới bên ngoài chứ?"
Cho dù, hắn sẽ gặp nhiều người hơn, cũng có thể sẽ bởi vậy mà từ bỏ cô để thích người khác, nhưng cô nguyện ý đánh cuộc một phen như vậy.
"Tôi đã rất lâu không bước ra thế giới bên ngoài..." Kỳ Vị cười, đôi mắt sáng dịu dưới ánh trăng,"Nếu Phong Quang có thể ở bên cạnh tôi... Tôi nguyện ý."
Cho dù thế giới bên ngoài có giống địa ngục hơn cả nơi này chăng nữa, hắn cũng nguyện ý.
Bỗng một tiếng súng vang lên, trước mắt Phong Quang bỗng nhiên hiện lên màu đỏ, trước ngực Kỳ Vị nhiễm đầy máu tươi, hắn tựa như không hề phát hiện, nắm lấy tay cô, hắn thậm chí còn cười một chút,"Phong Quang... hãy dẫn tôi cùng rời đi."
Rốt cuộc, hắn không đứng vững nỗi nữa, cuối cùng liền ngã về phía trước.
Phong Quang theo bản năng cố gắng ôm lấy hắn. Rốt cuộc hắn vẫn quá cao so với cô, cô chỉ có thể chậm rãi quỳ gối trên mặt đất để cho hắn ngã vào bờ cát lạnh băng. cô run rẩy đặt trên mặt hắn, giọng nói của cô cũng run theo,"Kỳ Vị... Anh không thể chết được..." Cách đó không xa, là Nam Cung Triết cầm súng mà đến.