Quyển 20 - Chương 54: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Quyển 20 - Chương 54: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 54: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Đối với tình huống đột ngột này, mọi người dường như đều chưa kịp phản ứng lại.
Diêu Hiểu Hiểu đi theo phía sau Nam Cung Triết, khi thấy Nam Cung Triết nổ súng, cô cũng ngây ngẩn cả người. Nam Cung Triết nổ súng thật sự quá bất ngờ, ngay cả cô ở ngay bên cạnh hắn cũng không kịp ngăn lại, huống chỉ, nhìn tư thế nổ súng kia của Nam Cung Triết, cho dù cô dám cản, phỏng chừng cây súng cũng sẽ lập tức chỉ vào đầu cô.
"Kỳ Vị"
Phong Quang không nhìn Nam Cung Triết, tất cả sự chú ý hiện tại của cô đều chỉ dồn vào Kỳ Vị mà thôi. Màu máu trên ngực hắn khiến cô cảm thấy đầu váng mắt hoa, nhưng bất kể cô muốn dùng cách gì để bịt kín miệng vết thương kia, cũng đều vô ích.
Sắc mặt Kỳ Vị càng thêm tái nhợt, nhưng hắn lại cười nói như thể không có vấn đề gì:
"Đừng khóc... Tôi không có cảm giác đau, cho nên tôi sẽ không đau..."
"Chuyện này thì liên quan gì đến việc anh có thấy đau hay không cơ chứ?" Cô lớn giọng nói, lúc này mới phát hiện mình không biết đã khóc từ lúc nào. Tay cô đã bị máu tươi nhiễm đỏ, chất lỏng ấm áp kia tựa như sắp làm bỏng tay cô, trong giọng nói của cô rốt cuộc cũng có sự khẩn cầu,"Kỳ Vị... Anh thông minh như vậy, lợi hại như vậy... Anh sẽ không sao cả, Nam Cung Triết rốt cuộc đã đi tới, giọng hắn cà lơ phất phơ,"Xem ra kỹ thuật bắn súng của tôi cũng không tệ lắm."
Có thể thấy, hắn đang rất tự hào. '
Nam Cung Triết nói: "Kỳ Vị, anh giam cầm tôi lâu như vậy, thậm chí còn khiến tôi trở thành hàng nhái của anh mà sống trên thế giới này.
Phát súng vừa rồi, anh nhận cũng không oan. Giọng Kỳ Vị nhẹ nhàng,"Anh đã được giải trừ thôi miên." "Ít nhiều cũng nhờ những bác sĩ đó, ít nhất trong số bọn họ cũng có người có trình độ thôi miên không thấp hơn anh.
Kỳ Vị, anh thông minh như vậy, thậm chí còn coi tất cả mọi người như món đồ chơi của anh. Liệu anh có từng nghĩ đến, anh cũng sẽ có ngày hôm nay không?" Phong Quang bỗng nhiên lớn tiếng nói:
"Đủ rồi!"
Nam Cung Triết dường như hơi sửng sốt. hắn nhìn về phía Phong Quang, chợt "Ô" một tiếng,"Hạ Phong Quang, không phải cô thích người đàn ông này đấy chứ?"
Nam Cung Triết là bác sĩ, cũng là một bác sĩ có khát vọng, hắn luôn luôn có đạo đức nghề nghiệp, hoàn toàn không giống với các bác sĩ khác ở bệnh viện này, hắn quả thực có thể coi là một người tốt, nhưng điều này không có nghĩa rằng hắn sẽ không hận kẻ đã đùa giỡn hắn trong lòng bàn tay.
Ít nhất hắn cũng rất may mắn, có thể tìm được trong phòng Kỳ Vị một khẩu súng, hắn đỡ phải thô bạo đánh nhau một trận với Kỳ Vị như người nguyên thủy.
Kỳ Vị không nhìn Nam Cung Triết nữa, hắn cố gắng nâng tay lên, cũng giống như trước kia mà lau đi nước mắt trên mặt cô, dịu dàng nói:
"Đừng khóc... Từ rất lâu trước kia tôi đã muốn nói, dáng vẻ khóc thút thít của Phong Quang, không đẹp như lúc cười."
"Anh đừng chết... thì tôi sẽ không khóc, về sau ngày nào tôi cũng cười cho anh xem, có được không?"
"Phong Quang... Tôi rất vui..." Hắn cố sức kéo khóe miệng, nở một nụ cười,"Tôi rất vui... vì em đã mời tôi cùng ra thế giới bên ngoài... Đáng tiếc tôi không đi được..."
Có người lại liều mạng để tiếp nhận hắn, trong khoảnh khắc này, hắn bỗng nhiên thỏa mãn chưa từng có.
Nên... cho dù cứ như vậy mà nhắm mắt, có lẽ hắn cũng có thể mơ một giấc mộng đẹp.
"Đừng. ." Phong Quang bắt lấy bàn tay buông xuống của hắn,"Kỳ Vị... Anh đừng ngủ, mở mắt ra di..."
Bất luận cô có khẩn cầu thế nào, hắn cũng sẽ không còn đáp lại nữa.