Quyển 20 - Chương 59: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Quyển 20 - Chương 59: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 59: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Nam Cung Quyết tức giận đập một cái lên đỉnh đầu Nam Cung Triết, nhưng cũng vào lúc này, hắn nhìn thấy Phong Quang xuống xe, vậy nên cho dù con trai mình có không muốn, hắn cũng lôi kéo Nam Cung Triết bước qua.
"Ôi chao, đây chẳng phải cô Hạ đó à?" Nam Cung Quyết mang vẻ mặt tràn đầy tươi cười, chẳng còn chút khí thế trước đây, khi ông ta hùng hồn nói nhà họ Hạ các người tự mình đi gặp con trai tôi thì mới có thể giải trừ hôn ước.
Nam Cung Quyết véo lưng Nam Cung Triết, Nam Cung Triết chịu đau, lúc này mới cố tươi cười mà nói:
"Cô Hạ, đã lâu không gặp."
Năm đó Phong Quang bắn phát súng kia vào người hắn, cho đến giờ ký ức của hắn vẫn còn mới mẻ. Phong Quang hơi mỉm cười,"Nam Cung Triết, hóa ra anh còn sống sao?"
Nam Cung Triết "Ách" một tiếng, không biết phải nói gì, hắn rất muốn nói với cha mình một câu, năm đó hắn đã giết người trong lòng của người ta, người ta mà khôi phục hôn ước với hắn mới là lạ!
Cũng chỉ có người đơn giản ngây ngô như cha hắn mới cho rằng chỉ có mỗi nhà họ Kỳ đang tạo áp lực cho nhà Nam Cung bọn họ, sau lưng đương nhiên cũng đâu có thiếu bàn tay của nhà họ Hạ đâu. Da mặt Nam Cung Quyết vẫn rất dày, ông ta lại nhìn về phía cô bé xinh đẹp đáng yêu bên cạnh Phong Quang, cười ha hả nói:
"Cô Hạ, đây là em họ của cô sao?"
Nghe nói nhà họ Hạ nhận nuôi con gái của một người họ hàng xa, chuyện này người có tâm đều có thể tìm hiểu được.
"Mẹ... Chị." Tiếu Tiếu rất thông minh mà sửa lời, cô bé nhút nhát sợ sệt túm lấy góc váy Phong Quang, tránh ở phía sau lưng cô.
Hạ Triều đã từng dạy cô bé, nếu như gặp người khác, thì phải gọi mẹ là chị. Cô bé còn nhỏ, không rõ vì sao lại thế, nhưng cô bé nghe ông ngoại nói, nếu ở trước mặt người khác mà gọi mẹ, thì mẹ cô sẽ bị người ta chê cười.
Phong Quang cười, dắt tay Tiếu Tiếu,"Chú Nam Cung hiểu lầm rồi, Tiếu Tiếu không phải em họ cháu, con bé là con gái cháu."
Lời vừa nói ra. Nam Cung Quyết và Nam Cung Triết đều ngây ngẩn cả người.
Một lúc lâu sau, Nam Cung Quyết hỏi: "Cô Hạ đã kết hôn sao?"
"Vẫn chưa." Phong Quang cười hết sức ngọt ngào,"Nhưng pháp luật đâu có quy định nhất định phải kết hôn mới được sinh con đâu?"
Ánh mắt của Nam Cung Quyết bỗng trở nên khó tả.
Nam Cung Triết biết nhiều chuyện hơn cha hắn, hắn gần như khó có thể tin mà hỏi: "Hạ Phong Quang... Cô không sợ đứa nhỏ này cũng là..."
"Tiếu Tiếu rất bình thường." Ánh mắt Phong Quang lạnh xuống,"Con bé là con của tôi, nếu anh dám nói con bé không tốt, tôi cũng không ngại thêm một phát súng lên người anh đâu."
Dứt lời, Phong Quang bế Tiếu Tiếu đi vào giáo đường.
Nam Cung Triết che lại cái eo đã lành lặn, cảm giác như ở đó vẫn còn hơi đau.
Rất nhanh, hôn lễ đã bắt đầu, tất cả khách khứa ngồi vào chỗ, Tiếu Tiếu ngồi ở bên cạnh Phong Quang, cô bé nhìn cô dâu xinh đẹp đi qua bên cạnh mình, mở to hai mắt nhìn rất kỹ. Lục Hành mặc váy cưới tao nhã lại phóng khoáng, Dư Lễ thân là chú rể thì lại khẩn trương hơn, có thể thấy được, bàn tay vén khăn voan của hắn còn hơi run run.
Mục sư trên đài bắt đầu thao thao bất tuyệt, Tiếu Tiếu rốt cuộc vẫn còn là trẻ con, cảm giác mới mẻ vừa trôi qua, cô bé đã cảm thấy nhàm chán.
Cô bé ngẩng đầu liền thấy Phong Quang đang nghiêm túc nhìn cô dâu chú rể, Tiếu Tiếu không rõ vì sao lại mẹ lại xem nghiêm túc như vậy, nhưng cô bé là đứa bé ngoan, cũng sẽ không quấy rầy người đang nghiêm túc, vì thế tầm mắt cô bắt đầu ngó loạn, cuối cùng dừng mắt lại ở một bình hoa rất lớn cắm rất nhiều hoa trong một góc cửa.
Cô bé nghĩ, những bông hoa đó nở đẹp như vậy, cô bé có thể lấy một đóa xuống đưa cho mẹ.
Người Tiếu Tiếu nhỏ, lại ngồi ở hàng sau, khi cô bé đứng lên đi qua, mọi người đều đang chú ý tới cô dâu chú rể nên không ai chú ý tới cô bé, nhưng Tiếu Tiếu đã đánh giá quá cao về chiều cao của mình, cô bé còn quá thấp, nên cho dù có nhảy lên cũng không với tới được bình hoa.
Bỗng nhiên, một bàn tay duỗi đến, nhẹ nhàng rút ra một bông hoa hồng đỏ đưa tới trước mặt cô bé,"Có muốn không?"
Thân hình của người đàn ông mặc âu phục đen rất cao, hắn có khí chất nho nhã, dung mạo dĩ nhiên là không thể bắt bẻ, mà lại có thêm cảm diác cấm duc khiến naười ta không nhin đưØc mà muốn nhìn trêm. Hắn mỉm cười rất vô hại, thậm chí có thể nói là rất thân thiện. Tiếu Tiếu bé nhỏ dĩ nhiên là không cách nào nghĩ được nhiều như vậy, ý nghĩ duy nhất của cô bé là, một chú rất đẹp đang mỉm cười với mình.