Quyển 20 - Chương 60: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Quyển 20 - Chương 60: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 60: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
"Muốn." Tiếu Tiếu ngây ngô nói, trong ánh mắt liên tục chớp chớp như có viết hai chữ "Muốn" to đùng,"Chú cho cháu nhé, cháu đi đưa cho mẹ, mẹ thích hoa, mẹ sẽ vui vẻ."
Người đàn ông cười, đưa đóa hoa tới trên tay cô bé,"Tiếu Tiếu thật đúng là đứa bé ngoan."
"Cảm ơn chú!" Tiếu Tiếu cầm hoa đang muốn chạy về, lại bỗng nhiên dừng lại, cô bé tò mò hỏi:
"Chú à, vì sao chủ lại biết tên cháu là Tiểu Tiếu?"
"Chú chứng kiến cháu lớn lên, đương nhiên biết cháu tên là gì." Người đàn ông ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Tiếu, đối diện tầm mắt với cô bé, hắn nói:
"Tiếu Tiếu, chúng ta chơi một trò chơi có được không?"
Hắn nói hắn chứng kiến cô bé lớn lên, nhưng Tiếu Tiếu lại không hề có chút ấn tượng nào về hắn, cô bé chỉ cảm thấy người này nhìn có vẻ như là người tốt, lại còn thân thiện như vậy, cho nên cô bé gật đầu,"Được ạ, chúng ta chơi cái gì?"
"Cháu đem chiếc hộp này đưa cho mẹ, nếu mẹ hỏi cháu bảo mẹ đoán xem ai đưa"
"Nếu mẹ không hỏi thì sao?" "Nếu như không hỏi..." Hắn nghiêm túc suy xét một chút,"Vậy thì lần sau chơi trò này tiếp là được."
"Được ạ!" Tiếu Tiếu nhanh chóng chạy về.
Người đàn ông đứng lên, nhìn Tiếu Tiếu về tới bên cạnh Phong Quang, lại nhìn dáng vẻ cô ấy ngồi trên ghế, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, xoay người đi ra khỏi giáo đường.
Gần như ngay sau khi mở hộp, Phong Quang liền lập tức đứng lên. Cô nhìn về phía cửa, không có ai ở đó, rất nhanh cô cũng đi ra phía ngoài. Đi được vài bước cô mới nghĩ đến việc phải bế Tiếu Tiếu.
Lúc này, sau khi tuyên thệ xong, Lục Hành nắm lấy tay Tiếu Tiếu mà cười nói:
"Tôi rất thích đứa bé này, cô cứ để bé chơi với tôi trước đi."
Trong mắt Tiếu Tiếu, Lục Hành mặc áo cưới trắng tỉnh quả thực giống y như tiên nữ trong truyện cổ tích vậy, cô bé được Lục Hành nắm tay mà hưng phấn không thôi. Phong Quang giật giật môi, cuối cùng chỉ có thể nói cảm ơn, rồi chạy thẳng ra ngoài giáo đường.
Ngay bãi cỏ, bên cạnh đài phun nước, cô gặp được người đàn ông kia, sau đó, cô dừng chân ở nơi cách hắn ba bước, sự khiếp sợ bỗng nhiên kéo đến khiến cô không bước nổi chân.
Hắn đứng ở đó, nhẹ nhàng mỉm cười, đây không phải là mơ, bởi vì cô thật sự nghe thấy giọng hắn, hắn nhẹ nhàng hỏi:
"Phong Quang, có nhớ anh không?"
"Kỳ Vị..." Cô bỗng nhiên có sức lực, chạy tới nhào vào vòng ôm của hắn, cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người hắn, cho dù đã qua lâu như vậy, cô vẫn còn nhớ rõ, nước mắt lập tức không kìm được mà rớt xuống, cô không dám chắc mà nói:
"Kỳ Vị, anh còn sống... anh còn sống."
"Phải, anh còn sống."
Hắn lau đi nước mắt trên mặt cô, lại cúi đầu hôn lên môi cô, hắn đã rất lâu chưa được hôn cô, cảm giác ngọt ngào này thật sự khiến hắn không nỡ buông cô ra. Sau một lúc lâu, nụ hôn triền miên này kết thúc, hẳn nhìn cô cười khẽ "Anh rất vui, vì Phong Quang đã ra đây tìm anh"
Trong chiếc hộp kia, chỉ là một chiếc vỏ sò màu trắng, vỏ sò có khắc tên cô. Chiếc vỏ sò này, chính là do hắn đưa cho cô từ ba năm trước, chẳng qua khi cô vội vàng rời đi, không biết đã để vỏ sò kia ở chỗ nào, hiện tại, hắn lại đích thân tặng nó lại cho cô.
Phong Quang nắm chặt tay hắn,"Nói cho em biết, rốt cuộc là chuyện như thế nào? Em rõ ràng... Rõ ràng đã nhìn thấy Nam Cung Triết bắn trúng tỉm anh... Hơn nữa, anh ở ngay trước mặt em..."
"Phong Quang, trái tim của người bình thường ở chỗ này." Kỳ Vị nắm lấy tay cô dịch lên trên ngực hắn,"Mà của tôi, lại hơi lệch một chút."
"Vậy... Vậy vì sao bây giờ anh mời đến tìm em?"
Chỉ có điều này khiến cô không chấp nhận được,"Anh có biết em vẫn nghĩ anh đã chết rồi hay không? Anh lại không cho em chút tin tức nào cả, chẳng lẽ anh không lo lắng... không lo lắng trong ba năm này em sẽ quên anh đi, rồi kết hôn với người đàn ông khác sao?"