Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc (Dịch Full)

Chương 744 - Quyển 20 - Chương 63: Ngoại Truyện 2 (Kỳ Vị)

Quyển 20 - Chương 63: Ngoại truyện 2 (Kỳ Vị) Quyển 20 - Chương 63: Ngoại truyện 2 (Kỳ Vị)Quyển 20 - Chương 63: Ngoại truyện 2 (Kỳ Vị)

Kỳ Vị lại cười "Ông Hạ không muốn biết là vì chuyện gì sao?"

"Chẳng lẽ cậu lại biết?" Hạ Triều lạnh lùng nhìn về phía Kỳ Vị, ánh mắt viết rõ hai chữ không tin.

Kỳ Vị chậm rãi nói:

"Lý do rất đơn giản, chỉ là vào năm bà Hạ mang thai Phong Quang, lại phát hiện ông Hạ cùng một cô thư ký xinh đẹp đi vào khách sạn."

Lời vừa nói ra, không khí trong nháy mắt liền yên tĩnh.

Phong Quang nhìn vẻ im lặng không nói của mẹ mình, cô không thể tin nổi mà nhìn về phía cha mình,"Ba, điều Kỳ Vị nói là thật sao?"

"Phong Quang, con nghe ba giải thích..."

"Ba, ba nói cho con biết, chuyện này rốt cuộc có phải là thật hay không!?"

Vẻ mặt Hạ Triều biến đổi, cuối cùng gật đầu nói: "Phải."

"Sao ba lại có thể làm như vậy?" Phong Quang không cách nào chấp nhận đáp án này, cô muốn xông lên chất vấn Hạ Triều, nhưng lại bị Kỳ Vị ôm lấy.

Kỳ Vị ghé vào bên tai cô nhỏ giọng nói: "Phong Quang, đây không phải chuyện mà em nên quản."

Phong Quang nhìn về phía Vương Từ, rốt cuộc cũng chịu để Kỳ Vị ôm mình lùi ra sau một bước. Ánh mắt Hạ Triều nhìn về phía Vương Từ, sau khi im lặng một lúc lâu, ông nói,"Tôi cho rằng tôi đã giấu bà rất kỹ."

Hồi lâu sau, Vương Từ thở dài,"Nhưng vẫn bị tôi phát hiện."

"Bà biết rằng, lúc ấy tôi cũng chỉ vì giận dỗi với bà thôi, đúng không?"

Khi đó, trong chuyện làm ăn, nhà họ Vương và nhà họ Hạ không khéo lại cạnh tranh với nhau, Vương Từ chưa bao giờ nghĩ mình gả đi rồi thì không phải người nhà họ Vương nữa, nên bà đương nhiên sẽ lựa chọn giúp nhà họ Vương.

Kỳ thật có đôi khi, nếu phải đưa ra lựa chọn giữa tình thân và người đàn ông của mình, phải nói rằng kết quả lựa chọn của Phong Quang và Vương Từ sẽ rất giống nhau.

"Tôi biết thì đã sao?" Ánh mắt Vương Từ rất lạnh nhạt, cái gọi là phẫn nộ cũng đã không còn nữa sau suốt 20 năm qua.

Hạ Triều khựng lại rất lâu, rồi đột nhiên hỏi: "Nếu tôi nói, sau khi tôi và phát sinh chuyện gì cả, thì bà có tin không?"

Đôi vợ chồng Hạ Triều và Vương Từ này thiếu giao tiếp với nhau một cách nghiêm trọng, cả hai người bọn họ đều có tính tình cao ngạo, cũng đều là kiểu người có chuyện thì giữ trong lòng, cho nên, vấn đề của bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không được giải quyết.

Vương Từ nói giọng bình thản,"Chuyện cũng đã qua nhiều năm vậy rồi, tôi có tin hay không cũng có gì khác nhau đâu?"

"Cho nên... Bà vẫn không tin tôi, vẫn luôn cho rằng tôi phản bội bà, sau đó bà giấu chuyện này trong lòng suốt hai mươi năm, cứ thế lạnh nhạt với tôi hai mươi năm ròng."

Vương Từ cười,"Hạ Triều, ông và tôi đều là người làm ăn, chúng ta đều biết, hôn nhân của tôi với ông có phần lớn nguyên nhân là vì lợi ích kinh doanh, tiền tài lấn át tình cảm. Đó chẳng phải là nhận thức chung giữa tôi và ông ngay từ lúc kết hôn sao? Dáng vẻ truy hỏi của ông bây giờ là thế nào vậy? Lúc ấy tôi không để ý ông có ngoại tình hay không, cũng như hiện tại, ông không nên để ý xem tôi có tin tưởng ông hay không."

Nếu muốn nói về bạc tình, Hạ Triều đúng là không thể sánh với Vương Từ được.

Hạ Triều bước qua tóm lấy tay Vương Từ, đôi mắt sắc bén của ông khóa chặt bà,"Chúng ta cần phải nói chuyện cho rõ."

Bất kể ông có về nhà muộn đến đâu, lại bất kể ông đi công tác bên ngoài lâu đến cỡ nào, trước nay Vương Từ đều không bao giờ gọi điện thoại tra hỏi, cũng chưa bao giờ dò hỏi bên cạnh ông có người phụ nữ nào không. Từ đầu đến cuối, Vương Từ đều chưa bao giờ để bụng việc Hạ Triều có hay không có phụ nữ bên ngoài.

Cũng bởi vì bà không để bụng, cho nên Hạ Triều về nhà càng muộn, cũng ở bên ngoài càng lâu hơn, nhưng bất luận ông có làm thế nào, bà cũng vẫn không hề có phản ứng."Tôi không cần nói với ông."

Vương Từ giật tay lại,"Hạ Triều, buông tôi ra."

"Tôi muốn nói với bà là đủ rồi." Gần như là cưỡng ép, ông kéo Vương Từ lên lầu.

"Hạ Triều, ông làm gì vậy? Phong Quang còn ở dưới!"

"Phong Quang đã lớn vậy rồi, con bé sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân."

Sau đó là "Rầm" một tiếng, cửa phòng bị đóng lại.

Bỗng nhiên không còn được quan tâm nữa, Phong Quang lại cảm thán mêt câu: "Ba me mình thât aiếng nam nữ chính trana truvên tổng aiám đếc mà."

"Tổng giám đốc? Phong Quang thích loại này sao?"

Phong Quang nhìn về phía Kỳ Vị bỗng nhiên cười tà tứ kia, cô câm nín trong chốc lát,"Không... Em vẫn thích đàn ông ôn nhu ấm áp hơn."
Bình Luận (0)
Comment