Quyển 21 - Chương 15: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế
Quyển 21 - Chương 15: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thếQuyển 21 - Chương 15: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế
"Cô bé ngốc." Ngón tay hắn búng nhẹ lên trán cô,"Chẳng phải lúc này em nên hỏi vì sao anh lại thích em à?"
Đúng vậy, Hạ Phong Ảnh thích Hạ Phong Quang. Tình cảm này không biết đã bắt đầu từ khi nào, có lẽ là mỗi lần nhìn cô bực bội lườm hắn, có lẽ là muỗi khi nghe cô kêu tên hắn với vẻ tức điên lên, lại có lẽ là, mỗi lúc nhìn cô nói dối trước mặt cha vì muốn giúp mình.
Bọn họ không phải anh em bình thường, nhưng hắn luôn cổ ngụy trang thành bình thường.
Trước kia hắn là đại ca trường học, nên không ai dám có ý với cô, về sau hắn có tiếng là công tử nhà giàu ngang ngược phá phách, nên lại càng không ai dám có ý với cô cả. Nhưng gã Quân Trạch kia... mỗi lần gặp hắn là Hạ Phong Ảnh lại muốn đánh hắn một trận.
Quân Trạch là vị hôn phu của Phong Quang. Đây là thân phận Hạ Phong Ảnh mong muốn đến nhường nào, nhưng lại định sẵn rằng hắn không thể có được, trong khi Quân Trạch đã có thân phận mà hắn tha thiết ước mơ, nhưng lại không biết quý trọng một chút nào hết.
Phong Quang nói: "Em sẽ hỏi, chờ khi anh khỏe lại, em sẽ hỏi anh sau."
Hắn lại cười, ngón tay vuốt nhẹ lên khóe môi cô. Hắn thở dài. Hắn muốn có được mọi thứ của cô đến thế, nhưng hắn không có cơ hội này.
Làn da cô trắng nõn như vậy, cổ cô tuyệt đẹp như vậy, nếu cắn tên đó một miếng... Hạ Phong Ảnh lắc đầu, cố hết sức ngăn chặn cảm giác... muốn ăn đột nhiên dâng lên. Hắn nhận ra, thời gian của mình đã không còn nhiều lắm.
Xe bỗng nhiên ngừng lại, giọng nói trầm thấp của Guardian vang lên:
"Cô Hạ, anh Hạ, Boss tới, mời các vị xuống xe."
Phong Quang quay đầu lại nhìn phía ngoài cửa sổ xe. Quả nhiên, phía trước có mấy chiếc xe đang đỗ tại, thấy Hạ Triều bước xuống xe, cô vui sướng quay đầu lại nói:
"Ba tới rồi, em đi bảo ông ấy tìm Thư Bạch nghĩ cách!"
Cô xuống khỏi người Hạ Phong Ảnh, mở cửa xe đi Nhưng hắn vẫn xuống xe, đi theo phía sau Phong Quang. Nếu có thể chết trước mặt cô với thân phận một con người mà không phải một xác sống, có lẽ đây cũng là chuyên tốt. Sau khi Hạ Triều trở lại căn cứ, nghe Quân Trạch báo chuyện Phong Quang ra ngoài, lúc này ông mới cấp tốc đuổi theo đến đây.
Thấy Phong Quang không sao, ông thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi thấy Hạ Phong Ảnh rõ ràng đã bị cắn lại đang đứng phía sau Phong Quang, ông liền nhíu chặt mày, lập tức rút súng.
Bước chân Phong Quang khựng lại, sự vui vẻ trên mặt cô cũng cứng đờ, nhưng rất nhanh, cô đứng chắn trước Hạ Phong Ảnh,"Ba, ba muốn làm gì?
Vẻ mặt Hạ Triều hờ hững,"Phong Quang, Phong Ảnh bị cắn bao lâu rồi?"
"Chắc là khoảng..." Hạ Phong Ảnh nhìn đồng hồ trên tay mình, nhẹ nhàng cười,"Hai mươi phút rồi."
Hốc mắt hắn đã chuyển sang màu đen, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rất rõ, có thể thấy hắn đang cố hết sức kìm nén ham muốn cắn người.
"Phong Quang, lại đây." Hạ Triều ôn hòa nói:
"Con không thể ở bên cạnh nó nữa."
"Nếu con bước qua, có phải ba định trực tiếp nổ súng hay không?"
"Con cũng hiểu rõ, người bị xác sống cắn cũng tương đương với người chết rồi." Hạ Triều trầm giọng nói: "Đây là chuyện không có cách nào khác."
"Con cũng biết không có cách nào! Nhưng con không thể để ba giết chết anh trai như vậy. Ba à, anh trai cũng là con của ba, ba không thể từ bỏ anh ấy như thế!"
Ánh mắt Hạ Triều ôn hòa tựa như đang nhìn một đứa bé giận dỗi, ông chậm rãi nói:
"Phong Quang, ngoại trừ con và mẹ con, không có gì là ba không thể từ bỏ."