Quyển 21 - Chương 29: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế
Quyển 21 - Chương 29: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thếQuyển 21 - Chương 29: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế
Phong Quang vẫn không hề biết Thư Bạch và Du Ký đã bí mật bàn nhau điều gì. Khi cô trở lại phòng mình liền thấy Hạ Triều đang mở cái rương cô đặt trên bàn. Gần như ngay lập tức, cô bước tới đẩy Hạ Triều ra, cực kỳ tức giận mà nói:
"Sao ba lại tùy tiện động vào đồ của con!?"
"Con là con gái ba, đồ của con mà ba còn không được phép động vào chắc?" Hạ Triều lui ra phía sau một bước, vẻ mặt có chút không vui.
Phong Quang đóng rương lại cẩn thận,"Đồ của con thì chính là đồ của con, không liên quan gì đến việc con có phải con gái ba hay không!"
"Tức giận như vậy... Thứ trong rương này, là ai cho con thế?"
Hạ Triều tự nhận là có không ít người dưới tay, nhưng nếu muốn sưu tập được nhiều kẹo như vậy, cũng là một chuyện không dễ dàng.
Dù sao thì mạt thế cũng đã kéo đến được ba năm, rất nhiều đồ ăn của siêu thị nếu không phải bị người sống sót cướp sạch, thì cũng đã quá hạn rồi.
Phong Quang trầm mặc rất lâu, cuối cùng nói:
"Những thứ đó đều là anh trai tặng cho con."
"Là Phong Ảnh..." Nhắc tới cái tên này, vẻ mặt Hạ Triều cũng có chút khổ sở.
Phong Quang cười lạnh một tiếng."Lúc trước khi ba muốn nổ súng, chẳng phải thái độ rất kiên quyết sao? Bây giờ lại giả bộ khổ sở làm gì?"
"Rốt cuộc Phong Ảnh cũng đã đi theo ba lâu như vậy, dù con có tin hay không, thì ít nhất ba cũng coi nó như con trai mình."
"Một khi đã như vậy, vì sao lúc trước ba lại có thể quyết đoán từ bỏ anh ấy như thế?"
"Bởi vì xét đến cùng, ba cũng chỉ có một đứa con." Hạ Triều bước qua, muốn xoa đầu cô, nhưng cô đã tui về sau một bước để tránh.
Ông thu tay lại,"Phong Quang, trong lòng con hiện giờ, Phong Ảnh còn quan trọng hơn cả người cha này nữa sao?"
Phong Quang ngẩng đầu, bỗng nhiên cười một tiếng,"Đã nhiều năm như vậy đến giờ, vẫn chỉ có anh ấy ở bên cạnh con, tuy rằng lần nào anh trai cũng trêu chọc con, nhưng anh ấy lại chưa từng nghĩ tới việc bỏ rơi con môt mình. Còn ba thì sao. từ khi me không còn. thì trong ấn tương của con. ba lúc nào cũng chỉ bận rộn làm việc. Anh trai như vậy chẳng lẽ lại không thể tốt hơn ba?"
"Ba không có thời gian ở bên cạnh con là vì..."
Hạ Triều đột nhiên im bặt. Cô hỏi: "Là vì sao?"
"Ba bận rộn làm việc, cũng là vì có thể cho cho con một cuộc sống tốt hơn." Ảnh mắt Hạ Triều lộ vẻ bất đắc dĩ,"Phong Quang, dù sao Phong Ảnh cũng không có quan hệ huyết thống với chúng ta, liệu có phải cái chết của nó đã tạo ra ảnh hưởng quá lớn đối với con hay không?"
"Quan hệ huyết thống... Ba lúc nào cũng chỉ biết nói mỗi chuyện này!"
Phong Quang cầm lấy gối trên giường ném qua,"Anh trai quan trọng hơn mấy thứ đó nhiều lắm!"
Hạ Triều nhẹ nhàng đón lấy chiếc gối cô ném đến, nói với vẻ hết sức hối hận:
"Sớm biết như thế, năm đó ba đã không đưa Phong Ảnh về nhà."
Hạ Phong Ảnh bước vào nhà họ Hạ năm Phong Quang bốn tuổi, lúc đó Hạ Phong Ảnh đã mười bốn tuổi, không hề có ký ức lúc trước khi tới nhà họ Hạ, đầu óc giống như một tờ giấy trắng, ngay cả chút kiến thức sinh hoạt thường ngày, cũng đều do Phong Quang dần dần dạy cho hắn.
Ở nhà họ Hạ, cũng chỉ mỗi Hạ Phong Ảnh không biết là mình được nhận nuôi mà thôi, mọi người đều giấu chuyện này rất kỹ, cho dù về sau Hạ Phong Ảnh gây chuyện Phong Quang có tức giận với hắn, cô cũng không hề nói ra những lời kiểu như anh chẳng qua chỉ được nhà em nhận nuôi mà thôi.
Tương tự. Hạ Phong Ảnh cũng che giấu tâm tư của mình quá tốt, tới tận khi kết thúc sinh mệnh, hắn vẫn cho rằng hắn là anh trai ruột của Phong Quang.
Nếu... Nếu Phong Quang có thể sớm nhận ra tình cảm của hắn một chút, biết đâu hắn sẽ không phải đau khổ lâu như vậy.
Phong Quang đã từng hỏi cha mình, vì sao phải đặt tên cho anh trai là Phong Ảnh.
Hạ Triều mỉm cười nói,"Bởi vì hắn chỉ là kẻ tới chơi đùa cùng Phong Quang mà thôi, Phong Quang đi đâu, hắn sẽ phải đi tới đó, giống như cái bóng của Phong Quang vậy."