Quyển 21 - Chương 30: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế
Quyển 21 - Chương 30: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thếQuyển 21 - Chương 30: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế
Đúng vậy, ý nghĩa tồn tại của Hạ Phong Ảnh chỉ là sự đền bù của Hạ Triều khi không thể làm bạn bên con gái. Hạ Triều là một người cha tốt, ông Sợ Phong Quang trải qua thời thơ ấu cô đơn, nên lúc này mới đưa Hạ Phong Ảnh về nhà họ Hạ.
Nhưng trước nay Phong Quang đều chưa từng nghĩ Hạ Phong Ảnh là cái bóng của mình. Cô vẫn luôn coi hắn như anh trai ruột. Hiện giờ... Hiện giờ có lẽ chính cô cũng không thể nói rõ, rốt cuộc đây là tình cảm gì, nhưng cô chỉ biết một việc, chính là bằng mọi giá, cô cũng phải khiến hắn sống lại, sống ở bên cạnh cô.
Hạ Triều thấy được ánh mắt của Phong Quang, ông hiểu rất rõ sự quyết tâm không bao giờ dao động mà cô biểu lộ, cũng giống như tình cảm ông biểu lộ ra năm đó... khi vợ ông qua đời.
Nhưng vẫn có điểm không giống, đó chính là trước nay Hạ Triều đều chưa từng nghĩ tới Phong Quang cố chấp với Hạ Phong Ảnh sẽ như vậy, ông cũng chưa từng nghĩ tới, Phong Quang sẽ phát sinh tình cảm ngoài tình anh em với Hạ Phong Ảnh.
Trong mắt ông, Hạ Phong Ảnh không phải một người chồng xứng đáng, đúng hơn là, Hạ Phong Ảnh vốn không có tư cách để trở thành chồng của Phong Quang.
Ông lạnh mặt,'Phong Quang, con đừng tưởng ba không biết con mang theo thi thể Hạ Phong Ảnh trở về. Ba niệm tình con đau khổ vì cái chết của nó nên mới chưa từng nói ra trước mặt con, nhưng cũng không có nghĩa rằng ba sẽ không so đo chuyện này."
"Vậy thì thế nào đây?" Phong Quang không hề sợ hãi,"Ba định tổng cổ con và anh trai ra khỏi đây à?"
"Đây là một căn cứ, liệu con có từng nghĩ tới việc, nếu có người phát hiện ra con đang giấu một xác sống, thì sẽ gây ra ảnh hưởng thế nào không?"
"Cùng lắm thì đến lúc đó con dẫn theo anh trai cùng rời đi là được!" Phong Quang cũng lạnh mặt xuống, đối chọi gay gắt với Hạ Triều,
"Nếu như con bị xác sống cắn, có phải ba cũng sẽ bắn chết con không?"
"Con không giống với nó."
"Có gì mà không giống chứ? Cũng đều là con người, con bị cắn cũng Hạ Triều trầm giọng,"Ba sẽ không để chuyện như vậy phát sinh. Ba đã đáp ứng với mẹ con, sẽ bảo vệ con thật tốt."
"Con cảm động quá đi mất." Cô nhếch khóe miệng, mỉm cười lạnh nhạt.
Tính tình cha con bọn họ thật sự quá giống nhau, thế nên mỗi Lần tranh cãi, ai cũng đều không thể thuyết phục ai, rốt cuộc thì cả hai đều là người ngang ngạnh. Hạ Triều nhìn Phong Quang một lúc lâu, tựa như ông đã từ bỏ ý nghĩ khuyên cô tiêu hủy thi thể Hạ Phong Ảnh.
Xoay người đi tới cửa, ông chợt dừng bước, quay đầu lại nói một câu:
"Phong Quang, Hạ Phong Ảnh đã chết, ba hy vọng con có thể hiểu rỡ sự thật này, giữ lại một người chết, chờ đến một ngày kia con tràn ngập tuyệt vọng, con sẽ hiểu rõ, đó là một chuyện thống khổ cỡ nào."
Phong Quang chớp đôi mắt khô khốc, cô quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt cha,"Con không sợ thống khổ, bất luận như thế nào, con cũng sẽ không từ bỏ anh ấy."
Cuối cùng Hạ Triều cũng không nói thêm gì nữa, ông mở cửa rời đi. Ông sớm đã dự đoán được buổi nói chuyện hôm nay sẽ thất bại. Phong Quang bỗng nhiên cảm thấy dường như cảm xúc của mình đều hạ xuống mức thấp nhất. Mọi người đều nói cho cô, rằng anh trai cô đã chết, chỉ có một mình cô, chỉ có một mình cô vẫn luôn tin tưởng Hạ Phong Ảnh sẽ không chết mà thôi.
Bất kể có bị chê trách thế nào, cô đều có thể kiên trì trụ vững. Cô đã chuẩn bị tốt để chấp nhận hết những điều này, cô sẽ chờ đến một ngày kia, ngày Hạ Phong Ảnh tỉnh lại.
Phong Quang đến phòng kho lạnh. Hiện tại đang là buổi tối, ánh đèn trong phòng kho lạnh cũng không sáng lắm, cô đã từng rất sợ hãi loại cảnh tượng này, nhưng hiện tại khi cô nhìn thấy người đàn ông đang nằm im bất động kia, thì bỗng nhiên lại cảm thấy an yên.
Cô nằm trên chiếc "giường" lạnh băng kia, ngủ ở bên cạnh hẳn, cầm lấy bàn tay cũng lạnh băng của hắn. Ở trong mắt cô, hắn không phải là một người chết, mà tựa như chỉ là một người đang ngủ thôi.
"Anh trai... Em ở đây nằm cùng anh một lát."
Cô nhìn sườn mặt tái nhợt của hắn,"Đừng lo lắng, thật tốt." em sẽ bảo vệ anh
Trong một căn phòng ở tòa nhà khác, người đàn ông ngồi xe lăn nhìn hình ảnh trong máy theo dõi, rất có cảm xúc mà mỉm cười,"Du Ký, có vẻ cô bé này thật sự có vấn đề về tâm lý rồi." khẩu súng trong tay, không hề có hứng thú ngẩng đầu lên nhìn.
"Tôi chỉ đang suy nghĩ, rốt cuộc là ai nhẫn tâm như vậy, lại khiến anh trai cô bé này biến thành xác sống đây?"
Thư Bạch chậm rãi nói:
"Rốt cuộc thì theo điều tra của căn cứ, ở bên ngoài Hạ Phong Ảnh luôn đi trên tuyến đường an toàn mà."
Động tác lau chùi của Du Ký khựng lại,"Chuyện của Hạ Phong Ảnh, chẳng phải do anh làm sao?"
"Thật ra tôi lại nghĩ là." Thư Bạch tiếc nuối nói:
"Chẳng qua tôi còn kịp động thủ, thì Hạ Phong Ảnh đã thành xác sống mất rồi."