Quyển 22 - Chương 16: Công lược người cản thi
Quyển 22 - Chương 16: Công lược người cản thiQuyển 22 - Chương 16: Công lược người cản thi
Phong Quang cảm thấy đau đầu, bởi vào giờ phút này, cô đã không thể quản được nhịp tim mình và độ nóng trên mặt. Liều mạng mà đọc vài lần tên Ninh Dịch, cô mới có thể hơi kiểm chế mình được một chút,"Nam nữ khác biệt, thụ thụ bất thân..."
"Giờ đã ở thời đại nào rồi, còn câu nệ tục lệ cũ nữa sao?"
Này, anh đừng quên chính anh đang mặc cổ trang, để tóc đen dài nhé. Một người toàn thân mang dáng vẻ cổ đại như anh mà nói vậy rất kỳ quái có biết không?
Phong Quang còn muốn nói câu gì, nhưng cô vừa ngước mắt liền nhìn thấy nữ quỷ áo trắng tóc dài đứng sau lưng hắn. Nữ quỷ kia vén tóc lên, cô liền nhìn thấy khuôn mặt đầy máu. Cô kêu lên một tiếng, trực tiếp dúi đầu vào ngực hắn. Người đàn ông ôm lấy thân mình phát run của cô, trong mắt hắn xẹt qua ý cười, một tay nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, trấn an sự sợ hãi của cô.
Trong lúc Phong Quang không nhìn thấy, ảnh mắt hắn đột nhiên biến lạnh, khóe môi vẫn hơi mỉm cười, tuy hắn không hề mở miệng nhưng nữ quỷ kia lại nghe thấy một giọng nói.
"Không muốn hồn phi phách tán, tốt nhất hãy rời đi trước khi ta động thủ."
Nữ quỷ kia hơi run rẩy, rất nhanh liền hóa thành một làn khói trắng biến mất.
Phong Quang dù thế nào cũng không dự đoán được, cô đã vào một ngôi nhà ma có ma thật.
Hắn cúi nhìn Phong Quang trong mắt lại hiện lên ý cười ôn hòa,"Em rất Sợ quỷ sao?"
"Tôi..."
Vừa định nói ra một chữ "sợ", cô rất nhanh lại ngẩng đầu, ra vẻ hiên ngang nói: "Tôi còn lâu mới sợ!"
"Vậy vì sao em ôm tôi chặt thế?"
"Vì tôi... tôi sợ anh bị dọa ngất, nên mới ôm anh chặt như vậy."
Cô vội buông tay đang ôm hắn ra, muốn rời khỏi ngực hắn, nhưng người kia lại không cho,"Này, anh mau thả tôi ra!"
"Nếu lát nữa lại nhảy ra một con quỷ, em sợ hãi ngất xỉu thì làm sao bây giờ?" Tốt lắm, hắn dùng lời cô nói để trả lại cho cô.
Phong Quang to cả đầu,"Vừa rồi không phải là tôi sợ hãi, chỉ vì tôi cảm thấy nhân viên ở đây đóng giả làm quỷ thật vất vả, nên tôi mới phối hợp với cô ấy một chút, giả bộ như mình đang sợ hãi mà thôi."
"Thì ra là thế." Hắn cười nói một câu rồi liền buông cô ra.
Ngay sau đó, trên nóc nhà bỗng nhiên treo ngược xuống một con quỷ lưỡi dài, mặt hắn đối diện mặt Phong Quang, thấy Phong Quang không chớp mắt nhìn chằm chằm vào mình, con quỷ phát ra tiếng cười âm hiểm.
Phong Quang sửng sốt một lúc lâu, theo bản năng liền thét chói tai đấm vào mặt hắn, quỷ lưỡi dài kia lắc lư vài cái, trực tiếp té ngã trên đất, cô lại thét chói tai, điên cuồng đá con quỷ lưỡi dài.
Người đàn ông đặt tay trên quan tài, hắn chống cằm hứng thú nhìn cảnh tượng trước mắt. Rõ ràng cô sợ hãi cực kỳ, nhưng lại vừa kêu vừa tàn nhẫn đá con quỷ khiến cô sợ hãi. Dáng vẻ này thật sự hết sức đáng yêu.
Hắn thấy con quỷ đưa ánh mắt cầu cứu về phía này. Bởi vì có hắn tọa trấn, con quỷ lưỡi dài đáng thương này bất luận thế nào cũng không dám phản kháng.
Niệm tình đây là một con tiểu quỷ, còn bị Phong Quang giẫm đến sắp hồn phi phách tán, hắn hiếm khi tốt bụng mà ra khỏi quan tài, đi tới bên cạnh cô gái đang gần như điên cuồng kia, nhẹ nhàng bế cô lên bằng kiểu ôm công chúa.
Phong Quang còn chưa thoát khỏi cơn sợ hãi, đột nhiên bị người khác bế lên, bàn tay cô liền tát lên mặt người đàn ông đó. Hắn không chút hoang mang, cười cúi đầu hôn lên môi cô, cái tay kia của cô cũng ngừng ở giữa không trung, hai mắt kinh ngạc trợn tròn, cứng đờ cả người.
Người sửng sốt không chỉ có Phong Quang, mà còn cả con quỷ lưỡi dài đáng thương bị đánh đến không còn hình dáng kia nữa. Nhưng rất nhanh, hắn liền ý thức được, hiện tại không đi còn đợi khi nào? Tiểu quỷ bị người ta đánh đập nặng nề liền kéo lê thân thể bị thương, vừa bò đi vừa khóc thút thít.