Quyển 22 - Chương 17: Công lược người cản thi
Quyển 22 - Chương 17: Công lược người cản thiQuyển 22 - Chương 17: Công lược người cản thi
Nụ hôn này thật sự quá đột ngột, thế nên Phong Quang sau một lúc lâu vẫn chưa kịp hồi phục tinh thần, cho đến khi hắn không cam lòng với nụ hôn lướt qua mà bắt đầu dùng đầu lưỡi cạy mở khớp hàm cô, lưỡi dài tiến thẳng, hết sức ôn nhu cướp đoạt toàn bộ hơi thở ngọt lành trong miệng cô.
Sắc mặt Phong Quang ửng đỏ, nụ hôn dịu dàng như vậy, cô không thể chống đỡ được, mà mỗi khi đầu lưỡi hắn xẹt qua một chỗ, thân thể cô đều sẽ run nhẹ một lần, dường như ngay cả không khí cũng trở nên ngọt ngào khó tả, mặt đỏ tim đập nhanh đã không đủ để mô tả tình trạng của cô lúc này.
Tựa như trôi qua một thế kỷ, hắn rốt cuộc cũng buông cô ra, lúc rời khỏi còn dùng đầu lưỡi liếm môi cô,"Hiện giờ... em có thể bình tĩnh lại chưa?"
Không, cảm xúc của cô càng thêm kích động!
Khi bàn tay của Phong Quang tát xuống, không biết tại sao độ mạnh lại giảm đi không ít. Trong chỗ tối, một đám quỷ trốn một bên xem diễn liền phát ra tiếng hút khí hoảng sợ.
Sắc mặt cô đỏ hồng, giọng nói cố hết sức giữ vẻ bình thường nhưng không hề có chút khí thế "Anh là đồ lưu manh!"
"Không sao cả."
Hắn không hề bực tức, ngược lại còn cười cực kỳ sung sướng mà nói:
"Nếu một nụ hôn chỉ đổi lấy một cái tát, vậy khi tôi làm một số chuyện càng quá đáng hơn với em, em có muốn dùng dao đâm tôi thì cũng không sao hết."
Thái dương Phong Quang giật giật,"Anh là M(1) sao!?"
"M... Là chỉ người như tôi sao?"
Trong mắt hắn hiện ra vẻ mờ mịt, có một loại cảm giác vô tội đáng yêu,"Nếu như vậy là M, thì cứ coi như tôi là thế."
Nhưng cô không muốn làm S nha! Trong đầu cô không khỏi hiện ra cảnh tượng cô cầm roi da nhỏ vụt qua vụt lại, một người đàn ông đẹp đẽ vẫy đuôi lấy lòng dưới thân cô. Không rõ tại sao cô lại có chút cảm giác... Từ từ, cô không phải là người như vậy!
"Em chảy máu mũi."
Người đàn ông đặt cô xuống, hắn hơi khom lưng, cực kỳ săn sóc mà lấy ra một chiếc khăn tay xoa máu mũi cô, hắn chớp mắt hỏi: "Vì nóng quá sao?"
Mặt Phong Quang nóng lên, dáng vẻ hắn nghiêm trang hỏi cô càng khiến cô thêm mất mặt. Nói thế nào thì cô cũng đã đọc biết bao nhiêu truyện người lớn, sao bây giờ lại không chịu nổi cám dỗ như vậy?
Cô ngước mắt nhìn người đàn ông cao hơn mình không ít. Xong rồi, chênh lệch chiều cao thế này cũng đáng yêu hết cỡ... Lắc đầu thật mạnh, Phong Quang nói với chính mình, người cô phải thích là Ninh Dịch, chứ không phải người đàn ông vừa mới gặp mặt đã rung động này. Cô lui ra phía sau vài bước, thái độ cực kỳ kiên quyết,"Anh này, tôi cảm thấy chúng ta cần giữ vững khoảng cách an toàn."
"Vì sao?"
Hắn đứng tại chỗ, bàn tay cầm khăn thất vọng rũ xuống, ngay khoảng khắc này, hắn rất dễ dàng khiến người ta có cảm giác tội lỗi mà tự nhủ không nên vứt bỏ hẳn.
Phong Quang cảm thấy cắn rứt lương tâm, từ trước đến nay cô đều dễ mềm lòng đối với người như vậy, không chỉ mềm lòng, cô còn muốn tiến lên ôm một cái an ủi người ta. Đây là một loại xúc động bỗng nhiên kéo tới, cô không rõ vì sao, nhưng cô vẫn cố hết sức kiểm chế loại xúc động tựa như muốn tới an ủi thú cưng này,"Bởi vì tôi đã có người mình thích! Tôi không thể có bất cứ quan hệ gì với anh!"
"Có người mình thích?"
Hắn cười, cực kỳ ôn nhu,"Là đứa bé nhà họ Ninh kia sao?"
Hai chữ "đứa bé" này... gắn trên người Ninh Dịch, không hiểu sao lại có chút buồn cười. Tâm trạng của Phong Quang lập tức hơi vi diệu, cô phản ứng lại rất nhanh mà hỏi:
"Sao anh lại biết người tôi thích là người nhà họ Ninh?"
"Điều này không quan trọng."
Hắn cười khế,"Quan trọng là em thích hắn, vậy để tôi giết hắn đi là được."
*x+xx*xx*xx*x***
(1) M trong SM ( SM viết tắt của từ Sadist Masochist ) có nghĩa là người thích bị ngược đãi, tương tự thì S là người thích ngược đãi người khác , đây là một từ có nguồn gốc từ nước Nhật.