Quyển 22 - Chương 18: Công lược người cản thi
Quyển 22 - Chương 18: Công lược người cản thiQuyển 22 - Chương 18: Công lược người cản thi
Hắn nói đến việc giết người này quá mức nhẹ nhàng, tựa như đó là việc nhỏ không đáng nhắc tới, đại khái là đơn giản như nói hôm nay sẽ ăn củ cải trắng vậy.
Phong Quang không hiểu sao hắn lại có sự tự tin này, nhưng cũng không rõ tại sao cô lại cảm thấy hắn có năng lực đó. Cô vội vàng nói:
"Anh đừng xằng bậy! Giết người chính là phạm pháp!"
Hắn lại cười,"Thoạt nhìn, so với việc giết thằng nhóc nhà họ Ninh kia, em lại càng lo lắng việc tôi giết người phạm pháp này hơn thì phải."
Không... Cô chỉ muốn nói với hắn rằng giết người là phạm pháp, để hắn đừng đi giết người mà thôi, còn lâu mới giống như cách hiểu của hắn!
Nhưng hẳn lại hết sức sung sướng hướng về phía cô, bắt lấy tay cô mà kéo vào trong lòng mình,"Tôi biết mà, tôi đẹp hơn đứa bé nhà họ Ninh kia, em đương nhiên là sẽ thích tôi rồi."
".. Tôi thích anh vì gương mặt mà đáng để vui vẻ thế sao?"
"Dĩ nhiên."
Hắn cực kỳ thỏa mãn nói:
"Dùng khuôn mặt để có được thứ tôi muốn, đây cũng là một loại vốn tiếng. Vì em, tôi sẽ trân trọng gương mặt này của tôi thật tốt."
Hắn hoàn toàn không cảm thấy cô thích hắn vì khuôn mặt thì có gì không đúng, ngược lại còn rất tự hào! Phong Quang không còn lời gì để nói.
Bỗng nhiên một trận gió nổi lên.
Hắn híp mắt lại, sờ đỉnh đầu cô vui mừng nói:
"Vào lần sau chúng ta gặp mặt, hy vọng em nguyện ý dẫn tôi về nhà."
Hắn hơi mỉm cười rồi buông cô ra.
"Cô Hạt"
Đây là giọng nói của Ninh Dịch. Phong Quang quay đầu lại, vừa lúc thấy một nhóm người đang đi tới.
Ninh Dịch dẫn đầu hỏi: "Cô Hạ, cô không sao chứ?"
Cô khó hiểu,"Tôi có thể có chuyện gì?" Ngoại trừ bị quỷ trong nhà ma dọa sợ, còn bị người khác sàm sỡ ra, hình như cô cũng không gặp nguy hiểm gì hết. Nhưng vừa quay đầu lại, người đàn ông kia đã không thấy đâu.
Thượng Quan Mặc nói: đã không thấy cô đâu nữa rồi."
Phong Quang chợt lạnh sống lưng, hơi hoảng hốt.
Tô Tường Vi đứng một bên thầm khinh bỉ, thật không hổ là nữ chính, quả nhiên luôn thường xuyên xảy ra chuyện, rước lấy sự lo lắng từ nhóm mỹ nam.
Phong Quang không biết Tô Tường Vi suy nghĩ cái gì, chỉ là khi cô chạm đến ánh mắt không chút thiện ý của Tô Tường Vị, liền lập tức không cam lòng yếu thế mà trừng mắt nhìn lại. Tô Tường Vi cũng không chịu thua, thấy Phong Quang trừng mình, cô ta cũng liền mở to mắt hơn nữa, không chịu thua mà cũng trừng lại.
Vì thế năm người gồm nhóm F4 vườn trường và Ninh Dịch không thể hiểu nổi cứ thế nhìn hai nữ sinh này đang so nhau xem mắt ai to hơn. Đối với việc các cô còn chưa nói một lời mà đã tranh chấp, bọn họ hoàn toàn không rõ. Đám con trai thằng tuột như bọn họ đương nhiên sẽ không thể hiểu rõ rồi.
Bỗng nhiên, Tô Tường Vi thân là người trừng mắt đầu tiên bỗng ôm đầu hét lớn. Dáng vẻ kinh sợ của cô ta lập tức thu hút được sự quan tâm của các mỹ nam.
Thượng Quan Nhiên vội vàng hỏi: "Tường Vi, cô làm sao vậy?"
"Có quỷ... rất nhiều quỷ..."
Tô Tường Vi chọn Tư Đồ Túy gần mình nhất mà ôm lấy. Dường như cô ta đã thấy được thứ gì cực kỳ kinh khủng, nên liền đặc biệt sợ hãi.
Nam Cung Vân nhìn về phía Ninh Dịch,"Này, mấy trò quỷ quái này là lĩnh vực mà nhà các anh am hiểu, xung quanh đây có quỷ sao?
Ninh Dịch tỏa tỉnh lực ra thăm dò một phen. Lát sau, hắn lên tiếng
"Ở đây không có quỷ quái."
Tô Tường Vi nghe được lời này, không khỏi nghĩ chắc do mình nhìn lầm.
Cô ta thử ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái Liền thấy ngay quỷ lưỡi dài và nữ quỷ áo trắng lắc Lư bên cạnh mình, còn có mấy con quỷ tướng mạo đáng sợ khác cũng lớn vờn bay xung quanh cô ta. Cô ta lại thét một tiếng chói tai, lần này chui trong lòng Tư Đồ Túy, không dám tiếp tục ngẩng đầu.