Quyển 22 - Chương 26: Công lược người cản thi
Quyển 22 - Chương 26: Công lược người cản thiQuyển 22 - Chương 26: Công lược người cản thi
Hóa ra cô vẫn luôn nhầm đối tượng!
Trong lòng Phong Quang hơi bế tắc, còn có chút xấu hổ. Lại nói tiếp, lúc trước ngay từ ánh mắt đầu tiên khi Phong Quang nhìn thấy Ninh Diệc, cô đã bị khuôn mặt hắn hấp dẫn, mà hiện tại xem ra, mặt của Ninh Diệc và Ninh Dịch cũng có một hai phần tương tự, cô có chút hoảng hốt, bởi vì vừa nhớ tới, thì dường như ngoại trừ gương mặt kia của Ninh Diệc, cô không thể nhớ kỹ thêm một điều gì nữa.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy trên mặt hơi đau. Hắn nhéo mặt cô, cười tủm tỉm hỏi: "Phong Quang đang nghĩ gì?"
Có một loại trực giác nhắc nhở cô, vào giờ phút này tốt nhất không nên nhắc tới Ninh Diệc. Ánh mắt chợt lóe lên, cô nghiêm túc nói:
"Tôi đang nghĩ những con quỷ có việc cầu xin anh đó liệu có thể đừng tới tìm tôi nữa hay không."
Nữ quỷ kia đã trốn ngay từ lúc Ninh Dịch xuất hiện, hoàn toàn không có dũng khí mặt dày mày dạn như lúc đối mặt với Phong Quang vừa rồi.
"Đây cũng là chuyện tôi không thể nào khống chế."
Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, tỏ vẻ lời mình nói đều là sự thật, tuyệt đối không có chỗ nào lừa dối cô,"Bởi vì thân phận của tôi, mà Phong Quang lại là thê tử của tôi, nên sẽ luôn có vài cô hồn dã quỷ tìm tới Phong Quang."
Hai chữ "thê tử" này... cô nhịn xuống không phản bác. Hiện giờ cô càng chú ý tới chuyện khác hơn,"Anh nói rằng sẽ có con quỷ khác tìm đến tôi!?"
"Phải."
Hắn gật đầu, lại cười khẽ một tiếng,"Phong Quang có thể yên tâm, cách thức xuất hiện của bọn họ có hơi đáng sợ một chút, nhưng bọn hắn tuyệt đối không có gan làm gì em đâu. Nhiều nhất cũng chỉ đột ngột xuất hiện bên cạnh em, trong phòng, thang máy không có người, trong WC..."
"Đủ rồi, đừng nói nữa!"
Cô che miệng hắn lại, chỉ vừa ngẫm lại những tình huống đó thôi, cô đã hoảng hốt lắm rồi. Phong Quang nói bằng giọng phát run:
"Chẳng lẽ không có cách gì có thể khiến bọn họ đừng tới tìm tôi sao?"
Hắn lắc đầu, trong ánh mắt hiện vẻ xin lỗi sâu sắc, thoạt nhìn thật sự bất lực.
Phong Quang bắt đầu cắn móng tay, trầm tư một lúc. Cô nghĩ, nếu ngày nào cũng có quỷ nhảy ra tìm cô, vậy cô thật sự không sống nổi nữa!
Ninh Dịch cầm lấy tay cô đang che trên miệng mình, hắn chớp mắt, nói bằng giọng điệu đã nghiêm túc suy xét hồi lâu:
"Phong Quang cũng thấy đó, những con quỷ kia đều sợ tôi, chỉ cần tôi ở bên cạnh Phong Quang, bọn họ tuyệt đối sẽ không dám tới gần."
"Đúng vậy!"
Ánh mắt Phong Quang sáng ngời. Hắn vừa mới xuất hiện, nữ quỷ áo trắng kia liền đi, có thể thấy tục uy hiếp của hắn đối với đám quỷ đó thực sự không tầm thường.
Nhưng Ninh Dịch lại thở dài một hơi,"Nhưng Phong Quang lại không muốn dẫn tôi về nhà, nên phương pháp này không có tính khả thì..."
"Không, tôi nguyện ý dẫn anh về nhà!" Cô cầm lại tay hắn, đôi mắt sáng ngời.
Vẻ mặt hắn có chút do dự,"Nhưng tôi là nam tử, tùy ý ra vào nhà nữ tử thì không hợp quy củ cho lắm. Phong Quang nói muốn dẫn tôi về nhà, thì nên lấy lý do gì cho chính đáng đây?"
"Đối tượng minh hôn của tôi!"
"Nhưng tôi nhớ rõ, dường như Phong Quang không thích việc minh hôn này, lại còn muốn giải trừ quan hệ minh hôn với tôi."
"Sao có thể chứ!"
Phong Quang nói năng dứt khoát, vận dụng cả kỹ thuật diễn tốt nhất của mình. Ánh mắt cô rất chân thành, khiến người ta không cách nào hoài nghỉ có nữa phần giả dối,"Có thể gả cho anh chính là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời tôi! Cảm kích ông trời, cảm ơn duyên phận đã khiến tôi và anh gặp nhau."
Ninh Dịch cười,"Không ngờ hóa ra Phong Quang tại thích cuộc hôn nhân của chúng ta như vậy. Phong Quang có thể yên tâm, có tôi ở đây, nhất định không có cô hồn dã quỷ nào tới quấy nhiễu em được."