Quyển 22 - Chương 27: Công lược người cản thi
Quyển 22 - Chương 27: Công lược người cản thiQuyển 22 - Chương 27: Công lược người cản thi
Dẫn quỷ đầu đàn về nhà chỉ để không bị cô hồn đã quỷ khác quấy nhiễu, sau khi Phong Quang bình tĩnh lại, cô bỗng cảm thấy không biết có phải mình đã tự đào hố nhảy vào hay không.
Tài xế xuống xe loay hoay một hồi lại lên xe lần nữa, ông nói với vẻ có lỗi:
"Ngại quá, tiểu thư, do động cơ xảy ra chút trục trặc, giờ đã tốt rồi."
Phong Quang cao quý lạnh lùng gật đầu, nói một câu: "Lái xe đi."
Xe một lần nữa khởi động, mà trên toàn bộ hành trình, người tài xế kia đều không hề chú ý tới bên cạnh Phong Quang còn có một người đàn ông. Cô bỗng nhiên nghĩ đến, khi mình nhìn thấy nữ quỷ áo trắng đã thét chói tai lớn như vậy, nhưng tài xế ở ngay gần xe lại không hề nghe được gì cả, nói cách khác, khẳng định là có người động tay chân.
Phong Quang trừng mắt với người đàn ông bên cạnh.
Ninh Dịch cười, cúi đầu khẽ hôn lên môi cô một cái, hắn lại dán sát bên tai cô nói nhẹ:
"Nếu lần sau Phong Quang muốn hôn, không cần mở mắt lớn như vậy nhìn tôi nữa."
Mặt Phong Quang hết đỏ lại xanh, không dám nói ra một câu nào, cô sợ nếu mình nói ra lời gì đó, tài xế ngồi phía trước sẽ nghĩ cô bị bệnh tâm thần.
Sau khi trở lại nhà họ Hạ, cô liền trực tiếp đưa Ninh Dịch đến phòng trống cách vách phòng mình,"Anh ngủ chỗ này." Ninh Dịch còn chưa kịp trả lời, cô đã xoay người vào phòng mình, còn khóa kỹ cửa, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nói chuyện với người đàn ông kia luôn rất dễ bị cuốn theo tiết tấu của hắn, phương pháp tốt nhất chính là rời đi trước khi hắn mở miệng, chỉ cần khiến hắn không có cơ hội nói chuyện, thì cô cũng sẽ không bị dao động nữa.
Phong Quang co người ở góc giường. Cô đang rất nghiêm túc tự hỏi một việc, người cô phải tán chính là Ninh Dịch mà không phải Ninh Diệc, mới đầu là do cô nhầm mục tiêu, bởi cô không biết này Ninh Diệc không phải Ninh Dịch, về tình cảm thì nhầm lẫn này cũng có thể tha thứ. May mà cô còn chưa kết giao với Ninh Diệc quá sâu, nếu không như vậy sẽ rất xấu hổ.
Nhưng trước mắt cô còn một chuyện càng xấu hổ hơn, đó là đột nhiên phát hiện mục tiêu công lược của mình lại chính là đối tượng mỉnh hôn, mà thật sự không muốn yêu đương với phi nhân loại!
Giữa mày cô nhăn lại như có thể kẹp chết một con muỗi. Bỗng nhiên, một luồng khí lạnh thổi tới bên tai cô, vừa nhìn lên, cô liền thấy mặt Ninh Dịch đã gần trong gang tấc.
Hắn cười hỏi: "Phong Quang đang nghĩ gì thế? Còn tập trung đến vậy."
"Nghĩ đến anh."
Thành thật trả lời xong, cô liền muốn khinh bỉ chính mình.
"Đúng lúc tôi cũng nghĩ đến Phong Quang."
Hắn hôn lên khóe mắt, lên khắp mặt cô,"Mọi người đều nói vợ chồng mới cưới luôn quấn quýt nhau, xem ra lời này quả nhiên không giả."
Khi hắn sắp hôn lên môi cô, cô liền phản ứng nhanh chóng che kín miệng mình, vì thế hắn liền hôn lên mu bàn tay cô. Nhưng hắn chỉ mỉm cười, mắt hơi cong, lại cúi người hôn lên cái cổ trắng nõn của cô, nhẹ nhàng liếm mút da thịt trắng muốt, để lại trên dấu vết khiến người ta phải đỏ mặt.
Phong Quang không phải không muốn phản kháng, mà tay cô đã bị hắn bắt được, ngay cả thân thể hắn cũng áp đảo cô trên giường. Cô không từ bỏ hy vọng mà hỏi:
"Chẳng phải tôi đã nói... nói phòng cách vách mới là của anh sao?"
"Nếu đã là phu thê, dĩ nhiên phải cùng phòng."
Hắn cười khẽ một tiếng, khiến người ta mê muội. Không dừng lại ở đó, môi hắn khế dời đi, lại tạo thêm dấu ấn ở một chỗ khác trên cổ cô.
Tim Phong Quang đập thình thịch, sự ôn nhu khi hắn đụng vào cô, cô đều có thể cảm thấy, theo đó là sự rung động càng thêm mãnh liệt trong thân thể cô.