Quyển 23 - Chương 5: Công lược đại ca sơn trại chán đời
Quyển 23 - Chương 5: Công lược đại ca sơn trại chán đờiQuyển 23 - Chương 5: Công lược đại ca sơn trại chán đời
Phong Quang thưởng thức hết một loạt, cuối cùng đi tới một tán cây, nam nhân đang ngồi ở đó, điêu khắc tượng gỗ trong tay mình. Hiện giờ hắn không mang đấu lạp, có thể nhìn được màu da không đồng nhất trên mặt hắn, thần thái hắn nghiêm túc, cũng rất im lặng.
Cô ngồi bên cạnh hắn, tay chống cằm đặt lên bàn, cứ như vậy mà lằng lặng nhìn đồ vật trong tay hắn. Sau đó, tầm mắt kia lại không nhịn được mà dời đi, nhìn chằm chằm vào sườn mặt hắn.
Có lẽ ánh mắt cô quá mức lộ liễu, nên dù người đang chuyên tâm cũng chẳng thể bỏ qua, hắn ngước mắt,"Ngươi đang nhìn gì vậy?"
"Nhìn vẻ đẹp của người nha."
Cô cười hì hì nghiêng đầu, tâm trạng thoạt nhìn cực kỳ tốt đẹp. Chữ "đẹp" này đối với hắn mà nói chỉ là châm chọc.
Hắn rũ mắt xuống, tiếp tục khắc gỗ, nhìn không ra có cảm xúc gì. Nhận thấy không khí có vẻ không đúng, Phong Quang hơi ngừng lại,"Ngươi làm sao vậy?"
Hắn vẫn chưa trả lời.
Ngữ khí của cô càng thêm cẩn thận,"Ngướơi tức giận sao?"
"Không phải."
Hai chữ ngắn gọn, ngữ điệu giống như giếng cổ không gợn sóng.
Phong Quang bắt đầu cảm thấy đứng ngồi không yên, cô rụt rè tới ngồi gần bên cạnh hắn, ngón tay chọc chọc bờ vai hắn, nhẹ giọng nói:
"Ta thật sự cảm thấy ngươi vừa đẹp vừa tốt tính mà."
Hắn vẫn không hề phản ứng.
"Ta nói thật mà... Tất cả mọi người đều nói nam nhân nghiêm túc cực kỳ tuấn tú."
Cô hết sức nghiêm chỉnh mà chớp mắt nói:
"Ngươi yên tâm, ta không bao giờ nói dối loại chuyện này cả."
Rốt cuộc, hắn ngẩng đầu,"Ngươi thật ồn ào."
"Vậy ta không nói nữa."
Cô đưa tay che miệng mình, lấy lòng nhìn mặt hắn, sau đó... lại nhìn chằm chằm mặt hắn mà ngây ra. là chuyện kỳ quái nhất nam nhân này từng gặp qua, hắn bình tĩnh thu mắt lại,"Ngươi cần xem lại mắt mình."
"Đôi mắt ta cũng rất đẹp."
Cô buông tay che miệng ra, chỉ vào hai mắt mình mà nói:
"Nói thật, trên gương mặt này của ta, ta cảm thấy đôi mắt này mới là đẹp nhất."
Hắn không nói gì. Nhưng bất kể hắn có im lặng thế nào, đối với sự lảm nhảm của cô cũng đều không có tác dụng, ví dụ như lúc này, cô căn bản là không ý thức được người ta không muốn nói chuyện với cô, mà vẫn một mình nói hăng hái,"Thực ra, ta cảm thấy mình đẹp thì có đẹp, nhưng lại không có gì đặc sắc. Mỗi khi có người nhìn thấy ta, cũng chỉ nói một câu..."
Lời nói của cô đột nhiên im bặt, bởi cô nghĩ tới cảnh tượng hắn dùng ánh mắt nghiêm túc như thế để nhìn mình, liền không nhịn được mà mặt đỏ tim đập nhanh.
Thấy người đang thao thao bất tuyệt bỗng nhiên ngừng nói chuyện, hắn lại lần nữa nhìn sang cô, chỉ thấy thiếu nữ đỏ bừng mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn kia chưa từng thay đổi.
Hắn lại nhìn cô chậm rãi giơ tay bưng kín khuôn mặt đang nóng lên, dường như đang cực kỳ thống khổ mà nức nở một tiếng.
Cuối cùng, cô đưa một bàn tay che khuất đôi mắt hắn.
Cô thẹn quá hóa giận nói:
"Ngươi đừng cứ nhìn ta như vậy!"
Hắn: "..."
"Ta sẽ không nhịn được mà thẹn thùng!"
Phong Quang bất đắc dĩ kêu một tiếng, lập tức đứng dậy chạy về phòng.
Nam nhân ngồi trong viện kia, trong vẻ âm trầm thường thấy lần đầu tiên lộ ra sự khó hiểu.
Sau khi Phong Quang chạy về phòng liền vỗ vỗ mặt mình, gấp gáp muốn độ ẩm trên mặt mình dịu lại, nhưng hiệu quả cực nhỏ. Cô không thể nghĩ ra, nam nhân diện mạo thường thường lại còn hủy dung như hắn sao lại có sức quyến rũ lớn tới vậy, có thể dễ dàng hấp dẫn được cô. Chỉ cần ngẫm lại ánh mắt hắn nhìn mình, cô liền không nhịn được mà mặt đỏ tai hồng.
Chẳng lẽ là số nam nhân cô gặp quá ít, nên mới cảm thấy đói khát vậy sao? Nhưng cô luôn là thành phần cuồng sắc đẹp điển hình, nam nhân này hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn của cô, hơn nữa trên người hắn hoàn toàn phát ra cảm giác tiêu cực, một thiếu nữ tựa ánh mặt trời như cô sao lại coi trọng một người tiêu cực suy sút như vậy đây?
Phải nhớ kỹ, mục tiêu công lược của cô là Mạc Khanh, người cô muốn thích cũng là Mạc Khanh, chứ không phải nam nhân này.
Sau khi làm tốt công tác tư tưởng cho bản thân, Phong Quang hít sâu mấy hơi, lại lần nữa mở cửa đi ra ngoài. Lần này vừa bước ra, cô liền hận không thể bước trở về, bởi cô nhìn thấy một người, một nữ nhân, còn là một nữ nhân cực kỳ hoạt bát đáng yêu động lòng người.
"Hạ Phong Quang, sao ngươi lại ở chỗ này!?"
Khi Phong Quang muốn bước trở về, Kiều Linh đã kêu lên như thế. Không thể để Kiều Linh biết cô sợ cô ta!
Phong Quang bày ra vẻ tươi cười hoàn mỹ, nói:
"Ai da, biểu muội đó à. Ngươi có thể ở chỗ này, sao ta lại không thể chứ?"
Cô tranh thủ liếc nhìn nam nhân áo đen, hắn vẫn đang ngồi ở chỗ kia khắc tượng gỗ, dường như không để ý đến chuyện bên ngoài.
Kiều Linh còn nhớ rõ cảnh tượng đối đầu với quân đội triều đình ngày hôm qua, cô ta không hề quên Phong Quang đã từng đứng ra nói muốn thay thế cô ta làm con tin, điều này khiến tâm tình cô ta hơi vi diệu. Rốt cuộc thì ở trong lòng Kiều Linh cô ta và Phong Quang chả được mấy lạng cảm tình, Hạ Kiều Linh khẽ hắng giọng, hỏi:
"Ngươi bị bắt tới đây sao?"
"À không, ta được hắn cứu về."
Phong Quang chỉ vào nam nhân áo đen, đối phương không ngẩng đầu lên liếc nhìn cô một cái, cô lại nói với Kiều Linh:
"Không phải ngươi bị bắt tới đây à? Sao lại ngươi lại có thể đi khắp nơi mà không có ai trông giữ thế?"
"Đó là vì..." Sắc mặt Kiều Linh có chút xấu hổ,"Kỳ thật người ở Hắc Phong Trại đều không xấu."
"Cho nên người kết bạn với bọn họ?"
"Nếu ngươi ở chung với bọn họ lâu ngày, sẽ hiểu rõ kỳ thật bọn họ không hề đáng sợ như trong lời đồn."
Đôi mắt đẹp của Phong Quang lộ vẻ hiểu rõ,"Cho nên lần trước làm con tin là do ngươi tự nguyện." Bị người nhìn thấu, Kiều Linh cũng cảm thấy ngượng ngùng, nhưng cô có lý do càng vĩ đại hơn,"Đó là vì ta muốn tránh cho thương vong lớn hơn nữa. Hắc Phong Trại và triều đình không thể chung sống hòa bình được sao!?"
Phong Quang: "..."
Tuy rằng cô muốn công lược vị đại ca sơn trại kia, nhưng cô bỗng nhiên rất muốn nói một câu, cướp và quan có thể chung sống hòa bình mới là gặp quỷ!
Lúc này, nam nhân dưới tàng cây liền thu dọn đồ đạc, đi vào trong phòng.
Kiều Linh vừa thấy, liền vội nói:
"Đại phu, ta thật sự có việc gấp tìm ngươi!"
Hắn làm bộ mắt điếc tai ngơ, tiếp tục đi vào buồng trong.
Kiều Linh gấp đến mức giậm chân, nhưng lại không dám tùy tiện làm gì.
Phong Quang thì không giống vậy, cô trực tiếp xông lên cản đường hằn,"Ngươi còn chưa khắc xong, sao đã trở về rồi?"
"Các ngươi quá ồn."
Phong Quang ngẩn ngơ, không phục mà nói:
"Ta ồn chỗ nào, chính nàng ta mới ồn đó biết không?"
"Đều giống nhau."
"Ta làm sao lại giống nàng ta được!?"
Phong Quang chống tay vào eo, hỏi hắn:
"Chẳng lẽ không phải ta xinh đẹp hơn nàng ta à?"
"Ở trong mắt ta..."
Cô nhón mũi chân, hung thần ác sát nói:
"Nếu ngươi dám nói trong mắt ngươi tất cả nữ nhân đều giống nhau, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Hắn hơi trầm mặc, ngữ khí bỗng nhiên có chút ngả ngớn,"Ngươi rất thú vị!"
"." Cô run cả người, khí thế bỗng nhiên yếu xuống,"Không thú vị..."
Hắn Liếc mắt nhìn cô một cái, vòng qua cô tiếp tục bước đi. Ngay lúc Phong Quang yếu đuối nhìn chằm chằm mặt đất, trong tầm mắt cô lại hiện ra một đôi giày màu đen. cô, nhặt đi một mảnh lá rụng. Làm xong động tác này, hắn không nhìn cô nữa mà xoay người đi hẳn. Đầu óc Phong Quang đầy dấu chấm hỏi, cô lại nhìn về phía Kiều Linh, Kiều Linh vẫn duy trì tư thế trợn mắt há hốc mồm, không thể tin tưởng mà kêu to,"Kẻ đầu gỗ rốt cuộc cũng tiến hóa thành nhân loại!"