Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc (Dịch Full)

Chương 864 - Quyển 23 - Chương 6: Công Lược Đại Ca Sơn Trại Chán Đời

Quyển 23 - Chương 6: Công lược đại ca sơn trại chán đời Quyển 23 - Chương 6: Công lược đại ca sơn trại chán đờiQuyển 23 - Chương 6: Công lược đại ca sơn trại chán đời

Phong Quang ôm cánh tay, hừ một tiếng,"Ngươi xem, hắn cũng bị ngươi làm phiền mà bỏ đi rồi, sao ngươi còn không rời đi?"

Kiều Linh lập tức phục hồi tinh thần lại,"Ta chưa thể đi được!"

"Này, ở đây không chào đón ngươi, sao ngươi không biết tự mình hiểu lấy vậy?"

"Ta có việc tìm đại phu."

Kiều Linh nhíu mày nói:

"Phó trại chủ ngã bệnh, Hắc Phong Trại lại chỉ có một mình đại phu biết xem bệnh, nếu đại phu không qua đó, phỏng chừng phó trại chủ sẽ sốt đến hôn mê."

"Phó trại chủ mà ngươi nói... là Phó Hạng kia à?"

"Đúng vậy."

Kiều Linh lại sốt ruột nói:

"Ta thấy quan hệ giữa ngươi và đại phu rất tốt, ngươi có thể giúp ta nói với hắn chút không? Phó trại chủ bị bệnh thật sự nghiêm trọng."

Phó Hạng là Nhị trại chủ của Hắc Phong Trại, nếu tạo được quan hệ tốt với hắn, thì việc tiếp cận Đại trại chủ Mạc Khanh sẽ không phải là vấn đề. Phong Quang cười gian, cô nhìn Kiều Linh, khẽ hắng giọng nói,"Được rồi, dù sao cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa, bổn tiểu thư liền giúp ngươi việc đó. Chẳng qua cuối cùng có thể thuyết phục được hắn hay không thì không liên quan đến ta."

"Ta hiểu rõ."

Kiều Linh khẽ gật đầu,"Chỉ cần ngươi nguyện ý hỗ trợ là tốt rồi."

"Ngươi chờ ở đây."

Phong Quang nói xong, xoay người vào phòng.

Nam nhân đang ngồi ở đại sảnh làm tượng gỗ, vẫn giữ dáng vẻ chuyên tâm mà hắn thường xuyên bày ra, đối với việc Phong Quang tiến vào, hắn tựa như không nhìn thấy.

Phong Quang không khỏi bước nhẹ chân, cô ngồi bên cạnh hắn, đang định mở miệng, kết quả vừa nhìn sườn mặt hắn, cô liền quên mất mình phải nói gì, chỉ lo ngây ngốc nhìn hắn.

Qua khoảng nửa giờ, hắn buông đồ vật trong tay xuống, một con thỏ mặt lại gần nhìn chằm chằm nó một lúc lâu, cuối cùng ngẩng đầu nói:

"Xem ra người không chỉ là đại phu, mà còn là một thợ mộc giỏi."

"Có việc à?"

Hờ hững đáp lại lời khen của cô, hắn nhìn cô, mặt không biểu cảm. Phong Quang bĩu môi,"Ta không có việc gì thì không thể nói chuyện với ngươi sao?"

"Khi ngươi không có việc sẽ đặc biệt ồn ào."

".. Thế hả?"

Hắn không nói lời nào, ánh mắt an tĩnh nói cho cô, đáp án là khẳng định.

Cô chột dạ nhìn lảng đi, chạm đầu ngón tay vào nhau mà nói:

"Kiều Linh nói... phó trại chủ của các ngươi bị bệnh, muốn mời ngươi đi xem bệnh cho hắn..."

"Chính hắn sẽ tự khỏe."

Lãnh đạm nói xong, hắn lại hỏi:

"Ngươi quen hắn?"

"Không quen biết nha."

Cô lập tức lắc đầu,"Chỉ là ta thấy dáng vẻ khép nép xin được hỗ trợ của Kiều Linh hết sức đáng thương, nên liền không nhịn được mà tới đây nói một chút..."

Hắn lại lần nữa hờ hững nói:

"Ngươi rất chán ghét nàng ta."

"Đúng là ta rất ghét nàng ta, nhưng rốt cuộc mạng người quan trọng... Ngươi thấy đấy, ta cũng không phải là người ý chí sắt đá, đúng hay không."

Dưới ánh mắt tựa như có thể nhìn thấu hết thảy của hắn kia, giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ, cuối cùng liền hắng giọng, hư trương thanh thế nói:

"Giúp người làm niềm vui là phẩm đức mà mỗi người nên có, chẳng phải vậy sao?"

Phong Quang thấy hắn lại không nói gì, chỉ cảm thấy tính tình nam nhân này thật sự kỳ quặc. Cô suy nghĩ một lát, liền do dự hỏi hắn:

"Ta còn chưa biết người tên là gì."

"Hắc Phong Trại cũng không ai biết tên ta là gì."

"Ta đâu thể cũng giống Kiều Linh mà gọi người là đại phu chứ?!" Cô nghiêm trang nói:

"Ngươi xem đó, người với người ở chung đều bắt đầu từ việc cho nhau biết tên. Không thể lần nào gặp ngươi, ta cũng đều gọi ngươi "này, này" được, huống chỉ, ngươi thấy giọng ta dễ nghe như vậy, gọi tên ngươi nhất định cũng rất êm tai mà, có đúng không?"

Phong Quang nói xong, tự mình liền ngượng ngùng bật cười trước, như vậy thật sự rất khó khiến người ta không nói cô mặt dày.

Nam nhân thuận miệng nói:

"Ta họ Mạc."

"Mạc cái gì?"

"Mạc Khanh."

"Ồ... Ngươi tên Mạc Khanh, còn ta tên là Hạ Phong Quang."

Cô cười một lát, tiếp theo sắc mặt lại cứng đờ, đập bàn đứng lên, lớn tiếng hỏi:

"Ngươi nói ngươi tên là Mạc Khanh?"

Hắn lãnh đạm ngước mắt,"Có vấn đề?" Vấn đề rất lớn đó!

Phong Quang đầu tiên là cao hứng giậm chân, sau đó lại kích động bắt lấy tay hắn, hưng phấn nhìn hắn một hồi lâu, mới vui vẻ phấn chấn mà nói:

"Đây là duyên phận nha! Ngươi quả nhiên là nam nhân được định trước trong số mệnh của ta!"

Hắn rút tay về, lạnh nhạt hỏi:

"Ngươi lại bị cảm nắng?"

Bị cảm nắng đôi khi cũng khiến người ta u mê đầu óc.

Phong Quang lắc đầu, trực tiếp bổ nhào vào trong lòng người ta. Thân mình Mạc Khanh cứng đờ, cô lại giống như không phát hiện, còn hết sức ngoan ngoãn đáng yêu mà cọ cọ mặt vào ngực hắn,"Hay hôm nay chúng ta thành thân luôn đi!"

Cô nương, ngươi quá chủ động đó!

"Đầu óc ngươi bị cháy hỏng rồi."

Mạc Khanh duỗi tay đẩy cô ra, đứng dậy định rời khỏi.

Cô lại bám theo như bạch tuộc, đôi tay vòng lên cổ hắn, chân quấn trên eo hắn, cười hì hì nói:

"Ta còn lâu mới phát sốt, không tin huynh sờ thử xem!" một chưởng đã có thể đập chết lại có bản lĩnh quấn người ta như vậy. Thiếu nữ đang treo trên người hắn này không khác gì một con gấu túi.

"Tiệc cưới không cần quá long trọng, có hai chúng ta là tốt rồi. À đúng, phải mời thêm cha mẹ ta, huynh yên tâm, cho dù người cha cố chấp của ta sẽ không đồng ý, nhưng có ta ở đây, ông ấy cũng không có cách nào. Ừm... sau khi kết hôn ấy mà, làm cướp trên núi quá không yên ổn, tương lai huynh vẫn nên đổi công việc đi, ta thấy huynh làm đại phu hoặc là thợ mộc cũng rất tốt..."

Khóe mắt hắn giật giật, rốt cuộc không nhịn được mà nói hai chữ,"Câm miệng."

Nếu hắn vẫn không nói gì, chỉ sợ cô sẽ nói đến trăm năm sau.

"Huynh không thích ta nói chuyện, vậy ta không nói nữa."

Cô nhấp môi, thật sự không định nói chuyện tiếp, nhưng ý cười trong ánh mắt nhìn hắn kia lại không cách nào ngăn được.

Mạc Khanh trầm mặc trong chốc lát, bắt đầu thử đem gỡ tay cô xuống khỏi người mình, nhưng mới vừa gỡ được một cái tay, tiếp tục gỡ sang tay khác, thì cái tay trước đó của cô lại ôm trở về, còn cực kỳ tủi thân mà hỏi hắn,"Huynh không thích ta sao?"

"Không thích."

Hắn đáp lại quyết đoán lạ thường.

"Vậy ta càng không thể rời đi được, ta phải nỗ lực khiến huynh thích ta."

Tựa như để chứng tỏ lời mình nói, cô ôm hắn càng chặt, cũng dựa đầu trên vai hắn, thút tha thút thít nức nở, dường như đã sắp khóc đến nơi.

Nếu có thể cự tuyệt một thiếu nữ đáng thương đến vậy, cũng có thể xem là người ý chí sắt đá.

Mạc Khanh thật sự là người ý chí sắt đá, hắn lạnh nhạt hỏi:

"Ngươi rốt cuộc có mục đích gì?"

"Huynh đã cứu ta, cha ta đã từng dạy, ơn cứu mạng, nên lấy thân báo đáp..."

Cô ngẩng đầu, thấy hắn nhìn mình im lặng, liền dứt khoát mím môi, bất chấp tất cả mà nói:

"Thôi được rồi, là ta vừa gặp đã thích huynh."

"Ngươi cảm thấy ta rất dễ lừa?"

"Huynh không tin ta?" Tính tình không chịu thua của Phong Quang liền vùng dậy, cô đưa tay ôm lấy mặt hắn, tiến lại gần hôn lên môi hắn.

Con ngươi của Mạc Khanh co chặt lại.

Cô chỉ cảm thấy môi hắn hơi run, lại cực kỳ thoải mái, không nhịn được mà đưa lưỡi liếm lên, thấy hắn không có phản ứng, cô không cam lòng lại tiến thêm một bước, muốn thâm nhập càng thêm sâu, nhưng đôi môi ngậm chặt của hắn lại không phối hợp.
Bình Luận (0)
Comment