Quyển 23 - Chương 15: Công lược đại ca sơn trại chán đời
Quyển 23 - Chương 15: Công lược đại ca sơn trại chán đờiQuyển 23 - Chương 15: Công lược đại ca sơn trại chán đời
"Phải không?" Mạc Khanh nhàn nhạt phun ra hai chữ, nghe không rõ cảm xúc.
Phong Quang lại vội kéo tay hắn,"Huynh tin tưởng ta, ta không phề thích hắn, càng đừng nói đến việc người hắn thích chính là Kiều Linh..."
Đợi đã, với tính cách lạnh lùng như Đoan Mộc Huyến, chuyện một thiếu gia nhà thương nhân bị chết, đối với hắn cũng chỉ là việc nhỏ, hắn hoàn toàn không cần phải đến hiện trường để xử lý một vụ án mạng như vậy, mà người có thể khiến Đoan Mộc Huyến phá vỡ quy tắc thường ngày, cũng chỉ có một mình Kiều Linh mà thôi.
"Mạc Khanh, ta hoài nghỉ người hiện đang bị nha môn hoài nghỉ giết Trương Tùng là Kiều Linh."
Hắn buồn cười hỏi:
"Bởi vì Đoan Mộc Huyến tới?"
"Ừm ừm!"
Phong Quang gật đầu thật mạnh. Cô đương nhiên có thể khẳng định, nơi nào có nam chính, vậy tám chín phần mười là có nữ chính ở đó. Cô lại hỏi:
"Ngày hôm qua khi huynh dẫn ta rời đi, Kiều Linh có phải vẫn còn ở Ôn Nhu Hương không?"
"Có lẽ là vậy."
Hắn không chú ý tới Kiều Linh, cũng chỉ có thể dùng hai chữ "có lẽ".
Phong Quang gật gù khẳng định,"Vậy nhất định là không sai, chắc hẳn Kiều Linh đã bị coi như phạm nhân, bị bắt giữ. Chằng qua Kiều Linh như vậy hoàn toàn không giống kẻ giết người nha."
"Phong Quang có hứng thú với án mạng này?"
"Đúng là có một chút..."
Rốt cuộc thì trong ký ức của cô, Kiều Linh nếu không buôn bán thì cũng quấn quýt cùng nam chính tán tỉnh yêu đương. Đây là một truyện ngôn tình thuần túy, vốn không nên xuất hiện vụ án mạng như thế này.
"Nếu Phong Quang cảm thấy hứng thú, vậy chúng ta đi xem là được."
"Nhưng chỗ này đã bị người của nha môn bao vây..."
Hắn cười,"Có ta ở đây, bất kể nàng muốn đi đâu cũng được." Hán nói của Ôn Nhu Hương, cửa đã khóa chặt, nhưng điều này lại không làm khó được hắn. Hắn ôm eo cô phi thân lên, chỉ trong chớp mắt, cô bình an hạ xuống khoảng đất phía trong Ôn Nhu Hương.
Phong Quang không khỏi cảm thán,"Quả nhiên, khinh công chính là thứ tốt phải chuẩn bị khi ra ngoài."
Hắn dắt tay cô,"Đi cùng ta."
Bọn họ tránh khỏi những người khác, rất nhanh đã tới bên ngoài căn phòng mà Phong Quang uống rượu hôm qua. Nhưng cửa lại có nha dịch canh giữ, không nghe được người bên trong đang nói gì. Mạc Khanh liền dẫn Phong Quang sang phòng bên cạnh, phòng này không có người, Phong Quang vốn muốn hỏi hắn sao lại biết phòng này không có ai, nhưng hắn vốn biết võ, cho nên với khả năng nghe của hắn, có thể nghe ra được không có ai trong phòng cũng hoàn toàn không kỳ quái.
Nhưng Phong Quang lại không biết võ, cho nên cho dù vào gian phòng cách vách này, cô cũng phải nhờ Mạc Khanh thuật lại mới có thể biết Đoan Mộc Huyến bên kia đang nói cái gì.
"Người của nha môn nói muốn làm việc theo quy định, bắt Kiều Linh vào đại lao."
Mạc Khanh nói:
"Nhưng Đoan Mộc Huyến từ chối đề nghị này."
Phong Quang khựng lại một lát,"Kỳ thật huynh không cần nói việc Đoan Mộc Huyến thiên vị Kiều Linh mà làm trái pháp luật đâu, điều ta muốn biết là ai đã giết Trương Tùng."
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên,"Người bị hoài nghỉ trước mắt chỉ có Kiều Linh và Oanh Oanh cô nương. Phòng của người trước là nơi xuất hiện người chết, người sau lại là hoa khôi mà người chết thường gọi. Nghe nói trên thực tế, thái độ của vị hoa khôi này đối người chết cũng không tốt lắm, nhưng trong phòng Kiều Linh lại xuất hiện con dao giết người kia."
Cô lập tức nói:
"Đây không phải vu oan giá họa rất rõ ràng sao?"
"Đúng thế."
Mạc Khanh gật đầu,"Nhưng trước khi chứng cứ rõ ràng hơn và người đáng nghi hơn xuất hiện, Kiều Linh vẫn sẽ không thể rửa sạch nổi hiểm nghỉ này."
"Nhưng đã có Đoan Mộc Huyến ở đó, cho dù Kiều Linh có thật sự giết người, nàng ấy cũng sẽ không sao cả." "Có ta ở đây, cho dù nàng muốn giết Đoan Mộc Huyến, cũng sẽ không Sao."
Phong Quang giơ tay đỡ trán,"Ta không muốn giết người, huynh đừng so đo với hắn ở phương diện này chứ."
"Không cần so."
Khóe mắt Mạc Khanh hơi cong,"Hắn không phải đối thủ của ta."
"Có tự tin... là một chuyện tốt."
Cô không dự đoán được, Mạc Khanh thoạt nhìn có vẻ ít nói, nhưng khi gặp chuyện liên quan đến Đoan Mộc Huyến thì dường như lại thay đổi thành một người khác vậy.
Mạc Khanh cười,"Hiện giờ kết quả thương lượng của bọn họ đã có, nàng muốn nghe không?"
"Muốn!" Cô chờ mong nhìn hắn.
"Nàng hôn ta một cái, ta liền nói cho nàng."
Phong Quang ngẩn ra, trừng mắt nhìn hắn một cái,"Huynh cũng thật biết chọn lúc mà đưa ra điều kiện."
Tuy nói như vậy, nhưng cô vẫn nhón mũi chân hôn lên môi hắn. Kết thúc nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, khi cô sắp sửa rời môi lại bị hắn ôm lấy, tiến thêm một bước mà hồn sâu hơn.
Một lúc lâu sau, Mạc Khanh vươn đầu lưỡi khẽ liếm cánh môi cô, trong mắt là hình ảnh phản chiếu gương mặt cô đỏ ửng, tâm tình hắn cực tốt,"Đoan Mộc Huyến nói muốn bắt giữ Kiều Linh đưa về vương phủ, chờ đến khi nha môn có bước tiến triển tiếp theo, sẽ bàn lại vấn đề Kiều Linh có hay không có tội."
"Đưa về vương phủ. bắt giữ?"
Đó chẳng phải là đưa về chăm sóc chiều chuộng sao?
Mạc Khanh nói:
"Người của nha môn kiêng kị thân phận Tứ vương gia của Đoan Mộc Huyến, chỉ có thể tạm thời để Kiều Linh rời đi."
Thôi được rồi, kết quả này cũng hoàn toàn không nằm ngoài dự kiến của Phong Quang. Đã có Đoan Mộc Huyến ở đó, vậy cô cũng có thể khẳng định rằng Kiều Linh sẽ không sao. Nếu đã xem xong náo nhiệt rồi, cô cũng không còn hứng thú gì mà ở lại đây nữa. Ôm cánh tay hắn, cô ngọt ngào nói:
"Chúng ta rời đi thôi." không cần quá cẩn thận như khi tới hơn nữa, vì đột nhiên có người chết ở Ôn Nhu Hương nên tất cả cô nương và đám người hầu đều đang tập trung ở đại sảnh nghe Thu Nương dạy dỗ.
Phong Quang và Mạc Khanh nắm tay nhau, từ tốn đi trên hành lang dài không người. Đột nhiên có một người nam nhân lao đến, Phong Quang hoảng sợ, co người sát vào Mạc Khanh.
Mạc Khanh vuốt đỉnh đầu cô trấn an,"Là Phó Hạng."
Quả nhiên đúng là Phó Hạng dùng khinh công bỗng nhiên hạ xuống đất. Hắn đi tới, thấy một nam một nữ trước mặt thân mật như vậy, liền có chút không dám tin tưởng mà xoa mắt.
Mạc Khanh đã hỏi:
"Có việc sao?"
"Ta, ta, ta..."
Phó Hạng hơi nói lắp "Mạc đại ca, không phải ta cố ý dẫn nha đầu này ra ngoài đâu."
"Ừm."
Thái độ của Mạc Khanh cực kỳ lãnh đạm. Phó Hạng không rõ hắn có đang trách mình hay không, liền cẩn thận nói:
"Ta tới để tìm Kiều Linh, lại không ngờ."
Phó Hạng và Mạc Khanh đang nói chuyện, Phong Quang cũng lười xen miệng vào. Bỗng nhiên, một con mèo ở ven tường khiến cô chú ý. Cô buông tay đang nắm Mạc Khanh ra, Mạc Khanh thấy cô chỉ ngồi xổm một bên chơi với mèo nên yên tâm mà không quản nữa.
Bên góc tường mọc đầy cỏ dại, Phong Quang tùy tiện ngắt một cây cỏ đuôi chó để đùa mèo. Chỉ chốc lát sau, mèo nhỏ kêu "Meo" một tiếng, có lẽ là cảm thấy phiền, nó đứng lên từ trên mặt đất, vòng qua góc tường chạy đi.
Mạc Khanh chưa từng thả lỏng việc chú ý đến cô mà nhắc nhở,"Phong Quang, đừng di xa."
"Ừm..."
Cô vừa đáp lời lại vừa đi tới chỗ ngoặt trên hành lang dài. Cô vịn vào tường khom lưng vươn đầu nhìn ngó, nhưng chỉ vừa nhìn, cô liền bỗng nhiên kêu lên.
Rất nhanh, một người ôm lấy cô từ sau lưng. Mạc Khanh che khuất đôi mắt cô, thấp giọng nói bên tai cô:
"Ði7na sơ có †a ở đây" Phó Hạng đi cùng tới đây cũng nhìn thấy cảnh tượng trước mặt. Tuy là Nhị trại chủ Hắc Phong Trại, đã nhìn quen sóng to gió lớn, nhưng hắn cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi."Đây là... cái gì?"
Trước mắt là một cảnh tượng tiêu điều tăm tối, hoàn toàn không giống với vẻ sáng ngời rực rỡ của Ôn Nhu Hương vốn chỉ cách một bức tường.
Đây là một nghĩa địa hoang vắng, nghĩa địa cũng không đáng sợ, mà đáng sợ chính là, nơi này có khoảng chừng trên một trăm cái mộ bia không có chữ.
Quỷ dị hơn, trên mỗi một mộ bia, đều có treo một búp bê vải cũ nát, có một số sợi vải đã đứt ra, búp bê vải rơi trên mặt đất, dính đầy bụi bẩn.
Gió lạnh thổi qua, trên nghĩa địa mà ngay cả cỏ dại cũng không mọc được kia, lại có một búp bê vải bị đứt dây, rơi vào bùn đất.